Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2168: Chương 2168

Chương 2168: Chương 2168Chương 2168: Chương 2168
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “A”
Tư Mã Hoài cùng Công Trọng Bằng Thiên hai người tỉnh lại, sau khi phát hiện cảnh ngộ mình gặp phải, hai người hận đến phát cuồng.
“Đáng, đáng chết.”
“Ngươi, hèn hạ.”
Hai người giãy dụa, cơ thể trọng thương khiến bọn hắn đau đớn không chịu nổi, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn. “Đừng ồn ào, còn ồn ào sẽ thu thập các ngươi.” Lữ Thiếu Khanh quát: “Các ngươi hiện tại là tù binh của ta, thành thật một chút cho ta.
Hai người nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, dáng vẻ vô cùng chật vật, không còn dáng vẻ cao cao tại thượng của gia tộc ẩn thế nữa.
Trong ánh mắt hai người có sự phẫn nộ, oán hận, cũng có chấn kinh, sợ hãi, bọn hắn không thể nào ngờ Lữ Thiếu Khanh lại là Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng chín.
Nói thật, cho dù Lữ Thiếu Khanh có là Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng chín bọn hắn cũng sẽ không quá lo lắng.
Hai người liên thủ, cho dù không đánh lại được thì muốn chạy trốn cũng vẫn được.
Nhưng hai người bọn hắn không thể nào ngờ được Lữ Thiếu Khanh lại mạnh đến không hợp thói thường như vậy.
Vừa đối mặt đã đánh trọng thương hai người bọn hắn, mấy hiệp tiếp theo đã đánh bọn hắn như đánh chó.
Lữ Thiếu Khanh thoáng nhìn chung quanh, lắc đầu, tiêp tục trách cứ hai người: “Nhìn xem chuyện tốt mà các ngươi làm đi?”
“Một lời không hợp liền phá hủy nơi ở của người ta, các ngươi có còn là con người không?”
Nếu không phải ngươi trốn ở bên trong không ra, chúng ta sẽ hủy đi sao?
Trong lòng hai người đại hận, Công Trọng Bằng Thiên cắn răng: “Ngươi thả ta ra, ta phải đánh với ngươi một trận.” “Đánh cái gì mà đánh? Con người ta yêu hòa bình, không thích đánh nhau.”
Thật là vô sỉ, loại lời này ngươi nói ra mà không cảm thấy ngại sao?
Tư Mã Hoài lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi muốn làm gì chúng ta?”
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, để bản thân mình trông có vẻ vô cùng ôn hòa, như một vị công tử khiêm nhường: “Các ngươi đi đường xa đến đây, ta muốn các ngươi ăn bữa cơm.
“Cũng không thể để các ngươi chê cười chúng ta bất lịch sự được.”
“Ta sẽ mời sư phụ ta đích thân xuống bếp!”
Sắc mặt mấy người Tiêu Y sau lưng trở nên cổ quái. Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên ngạc nhiên. Không phải chứ, đại lễ thế sao?
Tư Mã Hoài rất nhanh kịp phản ứng: “Ngươi muốn biết được điều gì từ chúng ta à?” Lữ Thiếu Khanh giơ ngón tay cái lên với hắn: “Nói chuyện với người thông minh thật thống khoái.”
“Không sai, ta muốn hỏi một chút, các ngươi đã làm gì ở Đốn thành?”
“Muốn biết?” Công Trọng Bằng Thiên lạnh cười một tiếng: “Nằm mơ đi!”
Mặc dù trở thành tù binh, nhưng Công Trọng Bằng Thiên không có ý định khuất phục.
Cùng lắm là chết thôi. “Chát!” Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Lữ Thiếu Khanh tát một cái lên mặt Công Trọng Bằng Thiên, , tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Gia Cát Huân nhìn thấy lông mày dựng thẳng.
Nói trở mặt liền trở mặt, đúng là tuổi chó mà. Công Trọng Bằng Thiên ngây ngẩn cả người, che lấy mặt mình khó có thể tin.
Lớn thế này mà đây là lần đầu tiên có người dám tát hắn ta. “Ngươi, ngươi đáng chết!” Công Trọng Bằng Thiên gào thét, giãy dụa muốn nhào tới với Lữ Thiếu Khanh.
Hai mắt đỏ ngầu, hắn ta đã đánh mất lý trí.
“Chát!” Lữ Thiếu Khanh lại một tát đánh bay Công Trọng Bằng Thiên. “Còn ồn ào nữa thử xem?” Tư Mã Hoài vội vàng đè Công Trọng Bằng Thiên, lại trong ánh mắt mang theo kiêng kị: “Chúng ta muốn nói ngươi biết cũng vô dụng, bởi vì, chúng ta đã thề rồi.”
“Không thể lộ ra nửa điểm.” Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên. “Mộc Vĩnh hèn hại”
Trò giỏi hơn thầy.
Tên đáng ghét.
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nói: “Mộc Vĩnh bảo các ngươi đối phó với hai nữ nhân đúng không?”
Vẻ mặt Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên không hề có chút biến hóa.
Không trả lời Lữ Thiếu Khanh cũng không thể đạt được xác nhận gì từ nét mặt của bọn hắn.
Hai người cũng không phải đồ đần.
Cũng lo lắng sẽ bị lời thề phản phệ, cho nên lập tức khống chế lại nét mặt của mình, không có ý định để Lữ Thiếu Khanh nhìn ra mánh khóe. Thân là tu sĩ Luyện Hư kỳ, nếu không phải bản thân muốn, người ngoài căn bản không thể nhìn thấu tâm tư.
“Có phải các nàng đã rơi vào trong tay Mộc Vĩnh rồi không?”
Hai người như câm điếc, mặt không biểu cảm, mặc cho Lữ Thiếu Khanh hỏi gì vân không trả lời bất kỳ vấn đề gì.
Lữ Thiếu Khanh muốn đánh hai người một trận: “Mộc Vĩnh hèn hại”
Làm cho bây giờ hắn ta cũng không biết suy đoán của mình có chính xác không. Tiêu Y lại gần: “Nhị sư huynh, muốn ổi tìm Mộc Vĩnh à?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không vội!”
“Đi, quay về để bọn hắn nếm thử tay nghề của sư phụ.” Khu Bắc Nhữ thành!
Một nơi chim hót hoa nở, yên tĩnh thanh u, hoàn cảnh ưu mỹ.
Một khu vực chiếm diện tích hơn mười dặm, trải qua điều đình của thế lực các bên đã trở thành nơi đặt chân của ma tộc. Mộc Vĩnh dẫn đầu đoàn đại biểu ma tộc đặt chân ở chỗ này.
Thống soái đại quân ma tộc lần này, đặc sứ của Thánh chủ, Mộc Vĩnh đang ngồi xếp bằng trong một động thiên. Linh lực chung quanh nồng đậm, hóa thành sương trắng mịt mờ bao phủ hắn ta ở bên trong.
Trong sương mù màu trắng, hắn ta như ẩn như hiện tản mát ra một cô khí thế bén nhọn.
Tất cả sinh vật chung quanh đều nhượng bộ lui binh, trốn đi xa xa.
Cuối cùng, khí tức Mộc Vĩnh thu liễm, sương trắng chung quanh dần dần tán đi.
Mộc Vĩnh cúi đầu nhìn tay mình một chút, thân là Thánh tộc, làn da hắn ta trắng hơn các ma tộc bình thường rất nhiều.
“Một bước cuối cùng.”
Trong giọng nói của Mộc Vĩnh mang theo chần chờ, phiền muộn, thậm chí có vài tia bất an.
“Một khi bước ra một bước kia, đến lúc đó, không thể không sử dụng bạo lực!” “Phần thắng của ta không lớn!”
Sau đó, lại trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Chờ một chút nữa đi!”
“Chờ một cơ hội thích hợp.” “Trước mắt.”
Mộc Vĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng khe hở trên bâu trời, chỗ ấy chiến đấu vần kịch liệt như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận