Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 101 - Làm người không thể qua sông đoạn cầu (tt)



Chương 101: Làm người không thể qua sông đoạn cầu (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh vò đầu nhăn trán, có vẻ như cực kỳ thất vọng với Tiêu Y.“Mặc dù hắn ta đánh lén ta, nhưng nghĩ lại nhất định hắn ta đã chịu kích thích gì đó. Hạ Ngữ sư tỷ cũng đã lấy được bí cảnh chi tâm, không cần phải đánh nhau không cần thiết.”“Làm người làm sao có thể nhỏ nhen như thế? Chém chém giết giết nhiều đâu có tốt?”“Mỗi người lùi lại một bước, thiên hạ thái bình, không tốt sao?”“Trở về, chép phạt bốn chữ “lấy ơn báo oán” một trăm lần cho ta, thiếu một nét, ta sẽ hỏi muội.”Lúc này Lữ Thiếu Khanh như Thánh Phật phụ thể, toàn thân tỏa ra đạo sức kim quang rực rỡ.Mấy người Hạ Ngữ chớp chớp mắt, lại càng nghi ngờ gia hỏa này bị đoạt xá rồi.Tân Chí cũng sửng sốt. Gia hỏa này sợ rồi sao?Nhưng, sợ cũng không thể không chết.Lúc này Tuyên Vân Tâm cũng đuổi tới.Nàng đã đổi một bộ y phục mới, vẫn là toàn thân đỏ rực.Dù bị thương, nàng vẫn mị hoặc mười phần.“’Tân Chí sư đệ, không nên vọng động.”Sắc mặt Tuyên Vân Tâm tái nhợt, đầy lo lắng khẩn trương.“Không cần sinh thêm chuyện.”Hạ Ngữ tỏ vẻ đồng ý: “Tuyên cô nương, hiện tại không cần đánh nữa, chẳng có ý nghĩa gì.”Lữ Thiếu Khanh để ý Tuyên Vân Tâm đang nhìn mình, cười tủm tỉm phất tay áo nói: “Y phục mới không tệ.”Lúc này Tuyên Vân Tâm thực sự có xúc động muốn tự bạo kim đan.Mà Tân Chí nghe thế, sắc mặt càng thêm âm trầm, sát ý càng tăng cao.Hạ Ngữ nói với Tuyên Vân Tâm: “Tuyên cô nương, cáo từ, sau này còn gặp lại.”Hiện tại bầu không khí không ổn lắm, Hạ Ngữ cũng không muốn ở lại thêm, đánh nhau cũng vô nghĩa, mà còn chưa chắc đã có thể thắng, đối phương rất đông.Trước khi rời đi, Lữ Thiếu Khanh nói với Tân Chí: “Nghe lời, về đi, đừng có tự tìm đến cái chết.”“Tề Châu là địa bàn của ta, ta gọi một tiếng thôi sẽ có một đám người đến chơi chết ngươi.”Sau đó, hắn lại nói với Tuyên Vân Tâm: “Tuyên cô nương, chuyện trong rừng ta sẽ nhớ kỹ, ngươi là người tốt, chúng ta không thích hợp.”“Đáng chết! Hỗn đản đáng chết!”Trong lòng Tuyên Vân Tâm tức giận đến mức muốn nổ tung.Nàng ta chỉ hận mình đang bị thương, nếu không chắc chắn sẽ ra tay.Tân Chí không nói gì, nắm chặt linh phù trong tay, gân xanh trên trán giật giật, đã đứng bên bờ vực bạo tẩu.Tuyên Vân Tâm thở dài, bi thương điềm đạm đáng thương nói: “Hiện tại ta không cách nào báo thù.”“Mối nhục này sẽ đi theo ta cả đời.”“Tân Chí sư đệ, chúng ta trở về đi.”“Trở về bẩm báo với đại sư huynh, để huynh ấy báo thù cho ta.”“A, đúng. Tân An sư đệ cũng chết trong tay hắn, để đại sư huynh đến báo thù cho chúng ta.”…Tân Chí lạnh lùng ngắt lời Tuyên Vân Tâm. “Tuyên sư tỷ, tỷ không cần khuyên ta.”“Mối thủ của đệ đệ, mối thù của tỷ, để ta báo.”“Ta sẽ chém hắn thành muôn mảnh, sẽ rút hồn phách của hắn ra, để cho hắn vĩnh viễn không được siêu sinh.”Tuyên Vân Tâm lại lo lắng nói:“Nhưng ta không hy vọng ngươi đi mạo hiểm. Thực lực của ngươi không bằng hắn.”Tân Chí không đồng ý, phản bác: “Tuyên sư tỷ yên tâm, vừa rồi ta đã giao thủ với hắn, thực lực của hắn chỉ đến thế mà thôi, chỉ có tốc độ khá nhanh.”“Hắn không phải đối thủ của ta, chưa kể hắn còn bị thương, lại càng không thể là đối thủ của ta.”“Nhưng Hạ Ngữ cũng ở đó…” Tuyên Vân Tâm chần chờ, sau đó chợt thốt lên như nhớ ra chuyện gì đó: “A, các nàng không phải một môn phái, ra ngoài nhất định sẽ tách ra.”Tân Chí nói: “Không sai, ta cũng có nghe hắn nhắc tới. Cho nên hắn chết chắc rồi.”Tân Chí tự tin, ánh mắt âm tàn: “Lại nói, dù là Hạ Ngữ ta cũng không sợ, có linh phù gia gia cho, dù là Kết Đan chín tầng ta cũng không sợ, dù không thể đánh bại vẫn có thể toàn thân trở ra.”Tuyên Vân Tâm vẫn nghiêm túc khuyên nhủ: “Tân sư đệ, nghe ta, ta van cầu ngươi…”Tân Chí tâm ý đã quyết, đặc biệt là khi nhìn thấy Tuyên Vân Tâm như vậy, hắn ta lại càng thêm kiên định muốn giết Lữ Thiếu Khanh.“Tuyên sư tỷ, tỷ cùng các sư đệ khác chờ ta ở cửa ra, chờ ta đem đầu hắn tới…”Rời khỏi bí cảnh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Bình thường thì, có cao thủ Kết Đan kỳ áp trận, muốn thăm dò một bí cảnh sẽ rất nhẹ nhàng.Có rất nhiều uy hiếp bên trong không là gì với cao thủ Kết Đan kỳ.Nhưng lần này lại gặp phải Điểm Tinh Phái.So với nguy hiểm trong bí cảnh thì con người còn nguy hiểm hơn nhiều.Hạ Ngữ không nhịn được mà nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, lại phát hiện Lữ Thiếu Khanh vung tay lên không trung.Một thanh phi kiếm biến mất giữa không trung, tạo nên từng vệt sóng lăn tăn trong không khí, như một con cá to nhảy xuống mặt nước.Rất nhẹ, rất dịu dàng, lặng yên không một tiếng động.Mềm như tơ lụa, không ai có thể phát hiện ra.Với thực lực của Hạ Ngữ, nếu không phải vừa rồi vừa vặn nàng nhìn thấy hành động của Lữ Thiếu Khanh thì cũng không chú ý tới Lữ Thiếu Khanh đang làm gì.Sau khi ném ra một thanh phi kiếm, Lữ Thiếu Khanh chuẩn bị chắp hai tay sau lưng giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì.Phát hiện ánh mắt của Hạ Ngữ, Lữ Thiếu Khanh cũng đón lấy, nhếch miệng cười.Hắn nháy một mắt với Hạ Ngữ, không ngờ Hạ Ngữ lại hoảng hốt dời ánh mắt.Mặc dù không biết Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì, nhưng Hạ Ngữ không phải người thích xen vào việc của người khác.Hạ Ngữ nói với mọi người: “Đi thôi, trở về, trở lại thành Lăng Tiêu, chúng ta sẽ …”Lữ Thiếu Khanh lại ngắt lời Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, ba người các ngươi về trước đi, ta cùng sư muội còn chút việc cần xử lý.”Tiêu Y chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi: “Nhị sư huynh, còn chuyện gì nữa sao?”Sao ta không biết?Bây giờ ta đang bị thương, về sớm chút làm thịt mấy con linh kê bồi bổ mới được.Lữ Thiếu Khanh không trả lời vấn đề này.Còn Hạ Ngữ lại nhớ tới hành động vừa rồi của hắn, dường như nàng đã đoán ra chuyện gì đó, bèn cười nhạt hỏi: “Có cần giúp một tay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận