Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 688 -



Chương 688: Một thế giới khác?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn rảnh rỗi nhớ tới Lữ Thiếu Khanh, khóe miệng không kìm được nhếch lên.Không cần nhìn hắn ta cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng Lữ Thiếu Khanh giẫm chân mắng chửi.Lần sau gặp lấy mặt, chắc chắn sẽ bị hắn lèm bèm.Ngay trong lúc trên gương mặt Kế Ngôn lộ ra vài phần nhu hòa thì thần sắc Kế Ngôn khẽ động, nhìn về phía nơi xa.Nơi xa mặt đất chấn động, có hai cỗ khí tức hung tàn xuất hiện.Loại khí tức này Kế Ngôn không có gì lạ lẫm.Trong rừng cây rộng lớn vô ngần này tồn tại rất nhiều hung thú, bọn chúng hình thể khổng lồ, thực lực cường hãn.Trên đường đi Kế Ngôn đã gặp không ít, hung thú các loại cảnh giới thực lực đều có, cũng đánh giết không ít.Thậm chí Kế Ngôn còn đụng phải hung thú cảnh giới Luyện Hư.Đương nhiên, đối với loại tồn tại này Kế Ngôn tránh còn không kịp, có thể tránh bao xa sẽ trốn bấy xa.Chỉ cần hung thú nơi này không chủ động trêu chọc hắn ta, hắn ta cũng lười để ý tới.Hai cỗ khí tức cường hãn đang va chạm kịch liệt đồng thời di chuyển về phía hắn ta.Rất nhanh, hai bóng dáng to lớn xuất hiện trong tầm mắt Kế Ngôn.Một con mãng xà lớn vảy màu vàng mọc khắp toàn thân, sừng dữ tợn, những mảnh vảy trên toàn thân dù là dưới ánh trăng màu đỏ cũng tỏa ra kim quang lóng lánh.Chỉ một cái đầu rắn đã lớn như một gò núi nhỏ, cơ thể dài hai bă trăm mét quét ngang trong rừng khiến nghiêng trời lệch đất.Đối thủ của cự mãng là một con vượn, cơ thể con vượn có bộ lông màu trắng, mắt đỏ, cơ thể cao gần trăm mét khiến nó đối mặt với cự xà cũng không thua kém gì mấy.Cho dù là cự xà hay viên hầu đều biểu hiện ra thực lực đang ở cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, hai bên chiến đấu rất kịch liệt, trên thân đều mang theo vết thương.Vảy trên người cự mãng rớt từng mãng lớn lộ ra huyết nhục, máu tươi dưới lớp vảy.Trên người viên hầu cũng thế, vết thương lớn nhỏ giăng khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ bộ lông trắng của nó.Hai bên dường như có vẻ ngang tài ngang sức, đánh rất tương xứng.Tuy nhiên Kế Ngôn xem một lúc thì phát hiện viên hầu không phải đối thủ của cự mãng, hơn nữa nhìn dáng vẻ cự mãng giống như đang truy kích viên hầu chạy trốn.Cơ thể to lớn của cự mãng luồn lách, vô số cự mộc che trời bị cơ thể nó quét gãy, nhanh chóng đuổi kịp viên hầu chạy trốn phía trước.“Xì xì”Cự mãng phát ra âm thanh khiến người ta tê cả da đầu, há to miệng để lộ ra hàm răng độc bén nhọn, hung hăng cắn về phía viên hầu.Viên hầu quay đầu, phát ra tiếng gầm lên giận dữ, quay đầu tóm một cái, hai tay giữ chặt hàm trên dưới của cự mãng.Nó lại một lần nữa gào thét một tiếng, nghẹn đỏ mặt, giống như muốn xé rách miệng cự mãng.Đáng tiếc, khí lực của nó không đủ, cự mãng cũng không ngồi chờ chết, thân rắn thật dài xoay quanh, cường độ cường đại quét bay cây cối, cự thạch xung quanh, muốn nhân cơ hội này cuốn viên hầu lại.Viên hầu thấy thế, không nói hai lời, lập tức buông tay lui lại tuy nhiên vẫn chậm một bước, đuôi cự mãn như roi quét ngang tới, quất thẳng sau lưng viên hầu.Viên hầu nổi giận gầm lên một tiếng dùng tay bảo vệ phía sau lưng của mình.Nhưng rắn độc giảo hoạt nhân lúc viên hầu bảo vệ lưng của mình há miệng cắn mạnh một cái bên hông viên hầu khiến viên hầu đau đến mức kêu thảm một tiếng.Lúc này Kế Ngôn mới chú ý thấy sau lưng viên hầu còn một tiểu viên hầu đang nằm sấp.Hẳn đó là con của nó, vì bảo vệ con nên mới bị thương, không địch lại cự mãng.Trong lòng Kế Ngôn thầm suy đoán.Viên hầu đã bị thương không nhẹ, hiện tại còn bị cắn một cái, viên hầu trong lúc nhất thời khó ngăn cản được, bị cự mãng thuận thế cuốn lấy.Trước khi viên hầu bị cự mãng cuốn nó đã ném tiểu viên hầu sau lưng ra ngoài, tiếp tục chém giết với cự mãng.Cự mãng thân thể cao lớn, lực độ to lớn, quấn chặt lấy cơ thể viên hầu, hai bên lăn lộn trên mặt đất.Đất rung núi chuyển, chung quanh một mảnh hỗn độn cuốn lên vô số bụi mù.Cuối cùng viên hầu bị thương nghiêm trọng, không phải đối thủ cự xà, nó bị cuốn đến mức khí tức dần dần suy yếu, động tác cũng biến thành chậm chạp bất lực.Tiểu viên hầu bị ném sang một bên thấy thế gào thét nhào lên, muốn giải cứu phụ thân của mình.Tiểu viên hầu còn chưa trưởng thành, thực lực yếu ớt.Nó chỉ lớn bằng một con Tiểu viên hầu bình thường đứng trước cự mãng như một con kiến nhỏ bé.Nó giương nanh múa vuốt, trong tay nắm một hòn đá phẫn nộ ném về phía cự mãng.Cự mãng thấy nó xông lên ánh mắt lóe lên tia khinh thường, chờ Tiểu viên hầu nhào lên thì đột nhiên há to mồm táp về phía nó, muốn cắn nó một cái.Đại viên hầu thấy thế, nó phẫn nộ gào thét giãy dụa nhưng lại bất lực.Nó bị cự mãng quấn chặt, lấy, không cách nào động đậy, chỉ có thể bất lực kêu lên thảm thiết, đôi mắt đỏ ngầu lộ ra tia tuyệt vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cự mãng táp về phía Tiểu viên hầu.Ngay vào lúc cự mãng muốn thôn phệ Tiểu viên hầu, một đạo kiếm quang xuất hiện.Kiếm quang sáng chói như mặt trời ban trưa từ trên trời giáng xuống, rơi mạnh lên cổ cự mãng.Vảy lấp lóe kim quang cũng không phòng ngự được một kiếm này, cổ rắn bị kiếm chém đứt, một cỗ suối máu phóng lên tận trời xối hai con viên hầu thành màu đỏ.Đầu cự mãng bay sang một bên, rơi ầm xuống, trong ánh mắt mang theo tia khó tin, vùng vẫy hai lần sau đó tắt thở.Tiểu viên hầu cũng bị cảnh tượng này làm sợ ngây người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.Tiểu viên hầu xông nhanh tới muốn gỡ thân rắn đang quấn quanh người viên hầu.Đáng tiếc thân hình nó quá nhỏ, sức cũng yếu, lay không ra, vẫn là đại viên hầu tự giãy dụa ra.Nhưng lúc này nó đã đứng không vững, nằm rạp trên mặt đất, khí tức sinh mệnh không ngừng yếu đi.Kế Ngôn đáp xuống, nhìn thấy đại viên hầu đã sắp về trời, lắc đầu, thở dài: “Đáng tiếc “

Bạn cần đăng nhập để bình luận