Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 318 - Vậy mà ta lại là hi vọng của toàn môn phái



Chương 318: Vậy mà ta lại là hi vọng của toàn môn pháiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCảnh giới Nguyên Anh tầng 9, thổi một hơi là có thể diệt Lữ Thiếu Khanh hắn. Tiến vào trong tình huống này, không phải ngại mạng dài thì là cái gì?"Tổ sư, người phải bảo chưởng môn bọn họ thêm chút sức, diệt cái con quái vật Nguyên Anh kia, như vậy con mới có thể tâm không tạp niệm mà tu bổ đại trận."Tu bổ đại trận không phải nhất thời nửa hội, một ngày hai ngày, mười ngày nửa tháng đều nói không chừng.Lữ Thiếu Khanh còn chưa xem qua tình huống đại trận bị hao tổn, hoàn toàn không biết tình huống đại trận.Vẻ mặt Ngu Sưởng khó coi, con quái vật kia đích thật đã đè ép ông.Ông không phục nói: "Con quái vật kia tuy lợi hại, nhưng ta có thể ngăn cản nó.""Ngăn cản nó?"Lữ Thiếu Khanh sợ hãi kêu lên: "Chưởng môn, chẳng may thất thủ thì sao? Chẳng may thất thủ, người có thể sẽ mất đi một môn nhân đệ tử đáng yêu đẹp trai đấy, người bỏ được sao? Người không sợ cả đời sống trong áy náy sao?"Đối mặt Lữ Thiếu Khanh, thật sự không có biện pháp nói chuyện tốt đẹp, Ngu Sưởng mắng to: "Hỗn đản, có thể nói tốt một chút hay không?"Không dùng một chưởng đập chết ngươi, ta mới áy náy cả đời đó.Có đánh chết Lữ Thiếu Khanh cũng không đồng ý vào trong đại trận vào lúc này, quá nguy hiểm.Kha Hồng cũng biết hiện tại để Lữ Thiếu Khanh đi vào tu bổ đại trận đúng thực rất nguy hiểm.Không nói con quái vật Nguyên Anh có uy hiếp lớn nhất kia, chỉ nói những quái vật lâu la, chỉ mấy con cũng có thể lấy mạng Lữ Thiếu Khanh.Kha Hồng cũng đồng ý với Lữ Thiếu Khanh: "Không vội, chờ một chút, dù sao vẫn còn thời gian."Lữ Thiếu Khanh ước gì được như vậy.Ở chỗ này thoáng cái đã qua hơn nửa tháng.Trong hơn nửa tháng qua, mấy con quái vật im lặng một cách bất ngờ, đôi mắt đỏ ở sâu trong khe nứt đang không ngừng giảm đi, dường như quái vật đang rút lui.Mắt thấy sai biệt không nhiều lắm, Lữ Thiếu Khanh bắt đầu chuẩn bị tiến vào bên trong đại trận, nhìn tình huống đại trận.Trước khi tiến vào đại trận, Lữ Thiếu Khanh dặn dò: "Nếu gặp nguy hiểm, nhớ bảo vệ tốt sư đệ đẹp trai của huynh. Nhớ đi bên cạnh ta, một tấc cũng không rời, biết không?"Kế Ngôn mặc một thân áo trắng, sóng vai mà đi ở bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.Hắn ta nhìn khe nứt trên trời, sắc mặt bình thường, ngữ khí có lực: "Có gì phải lo lắng? Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn."Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, sắc mặt không vui, quay đầu nhìn chằm chằm Kế Ngôn: "Đừng có chơi trò này với ta, đây không phải là nói đùa. Huynh cũng đừng giả bộ lạnh lùng bên ngoài nữa, chú ý một chút cho ta. Gặp phải nguy hiểm, trước tiên phải mang theo ta rời đi, ta chính là hy vọng của toàn môn phái đấy."Kế Ngôn tự động xem nhẹ những lời này, lăng không mà lên: "Nói nhảm nhiều như vậy, đi thôi."Lữ Thiếu Khanh giậm chân: "Dẫn ta đi."Kế Ngôn đã bay lên trời, không để ý tới Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh cũng có thể ngự kiếm, hắn ta mới không muốn đưa Lữ Thiếu Khanh đi."Kiếm của đệ đang làm gì?"Lữ Thiếu Khanh chỉ lên trời kêu to: "Nơi này là nơi nào, linh lực của ta có thể tiết kiệm một chút chính là tốt một chút, huynh có thể biết cách sống một chút được không?"Linh lực nơi này tàn sát bừa bãi cuồng bạo, giống như một con ngựa hoang thoát cương, không dễ thuần hóa thế đâu.Lữ Thiếu Khanh cũng không dám vận dụng linh lực quá nhiều ở chỗ này, bổ sung không kịp, hậu quả rất nguy hiểm.Loại hành vi xa xỉ như dùng linh thạch để bổ sung linh lực, hắn ghét cay ghét đắng.Hiện tại phóng lên trời, tiến vào trong đại trận, sẽ tiêu hao linh lực, đương nhiên là phải đi nhờ xe, nào có đạo lý tự mình lái xe chứ.Lữ Thiếu Khanh lập tức chuyển ánh mắt về phía sư phụ: "Sư phụ, dẫn con đi."Đi theo lão tài xế sẽ an toàn hơn."Lên đây đi."Thiều Thừa mỉm cười.Lúc tiểu hỗn đản này không chọc tức mình, nhìn vẫn rất thuận mắt.Lữ Thiếu Khanh đứng sau phi kiếm, theo Thiều Thừa tiến vào đại trận.Sau khi tiến vào, ngẩng đầu liếc mắt nhìn khe nứt trên trời một cái.Trên không trung hơn vạn mét là một khe nứt treo lơ lửng, tiếp xúc gần gũi, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách trầm trọng.Chú ý tới tầm mắt Lữ Thiếu Khanh, Ngu Sưởng ha hả cười nói: "Thiếu Khanh không cần lo lắng, cho dù con quái vật kia xuất hiện, có mấy người chúng ta liên thủ, nó cũng chỉ có thể nuốt hận quy thiên."Ba người Ngu Sưởng, Tiêu Sấm, Thiều Thừa liên thủ, cho dù là quái vật Nguyên Anh tầng 9 cũng không chiếm được tốt.Lữ Thiếu Khanh vội vàng cắt ngang lời Ngu Sưởng nói: "Chưởng môn, lời xui xẻo không nên nói lung tung."Thật sự là, đi vào đương nhiên là muốn hy vọng bình an, quái vật không nên xuất hiện mới đúng.Lữ Thiếu Khanh nhìn một phen, chỉ vào một phương hướng nói với Thiều Thừa: "Sư phụ, qua bên kia xem."Nhưng mà, không đợi Thiều Thừa hành động, trong khe nứt truyền ra một tiếng rống giận."Grào!"Tiếp theo vô số quái vật lao ra từ trong khe nứt.Dẫn đầu vẫn là quái vật Nguyên Anh tầng 9.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, vội vàng thúc giục Thiều Thừa: "Sư phụ, mau chạy đi."Mẹ ơi, sao vừa vào đã xuất hiện quái vật vậy? Cố ý phải không? Không muốn thấy trai đẹp đi vào sao?Ngu Sưởng tiến đến chặn đường trước, Tiêu Sấm cũng vậy.Thấy Kế Ngôn cũng xông lên theo, Lữ Thiếu Khanh tức giận mắng to Kế Ngôn không đáng tin.Không thấy sư đệ còn ở đây sao?Thấy Ngu Sưởng và Tiêu Sấm liên thủ ngăn chặn quái vật Nguyên Anh tầng 9, Thiều Thừa không lo lắng.Ông mang theo Lữ Thiếu Khanh tiếp tục đi về phía trước.Lữ Thiếu Khanh kêu to: "Sư phụ, người muốn làm gì?"Một phần tâm thần của Thiều Thừa đều chú ý chiến đấu đặt ở trên trời, một phần thì dùng để lên đường, cũng không quay đầu lại đáp: "Dẫn ngươi đi xem vấn đề đại trận."Lữ Thiếu Khanh kéo áo Thiều Thừa, sốt ruột muốn chết: "Sư phụ, bây giờ đã là lúc nào rồi, đi ra ngoài trước đã, muộn một chút rồi đến xem."

Bạn cần đăng nhập để bình luận