Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 371 - Muốn giết hai người bọn họ sao?



Chương 371: Muốn giết hai người bọn họ sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHai người kìm nén sự sợ hãi trong lòng, cung kính tiến lên hành lễ với Lữ Thiếu Khanh.“Xin, xin ra mắt tiền bối.”Tiêu Y rất tự giác, hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, bọn hắn là để lại làm đối thủ của ta sao?”Tiêu Y cầm trường kiếm, chuẩn bị tiến lên.Lữ Thiếu Khanh thu hồi trường kiếm, nhìn đống cặn bã trên đất, lắc đầu nói: “Không phải, mấy tên để lại cho muội đã thành cặn bã hết rồi.”Lữ Thiếu Khanh không ngờ Hoa Túc thượng nhân sẽ học theo Tân Nguyên Khôi lưu lại thần niệm trên người hậu bối của mình, để có thể giết chết hoàn toàn đành ra tay lần nữa.Lần thứ hai ra tay, Lữ Thiếu Khanh không cách nào cố ý để lại vài tên bồi luyện cho Tiêu Y.Haizz, Lữ Thiếu Khanh âm thầm lắc đầu, kế hoạch luôn luôn không đuổi kịp biến hóa.Trong lòng Tiêu Y vui mừng, tốt quá rồi.Tuy nhiên bề ngoài nàng ta vẫn khống chế cảm xúc, không để Nhị sư huynh nhận ra.“Nếu có thể có đối thủ, chắc chắn ta sẽ giải quyết bọn hắn gọn gàng linh hoạt, không cô phụ sự dạy bảo của Nhị sư huynh.”Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh liếc sang, nhìn thấy dáng vẻ muốn cười nhưng lại không dám cười kia của Tiêu Y, biết rõ trong lòng Tiêu Y đang nghĩ gì.Hắn haha hai tiếng khiến trong lòng Tiêu Y lạnh lẽo.“Được.” Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: “Đợi lát nữa sẽ còn kẻ địch tới, muội lên đi, ta ở phía sau cổ vũ muội.”Sắc mặt Tiêu Y trắng bệt, đã bị Nhị sư huynh nhìn thấu sao?Nhưng mà, vì sao chứ, ta đã nhịn không cười mà.Tiêu Y không dám mạnh miệng, nàng ta vội vàng nói sang chuyện khác.Trường kiếm nàng ta chỉ về phía Thái Mân và Cố Quân Hào, vung vẩy, đằng đằng sát khí như muốn chuyển lửa giận sang bọn họ, hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, hai người bọn họ làm sao bây giờ?”“Muốn giết sao?”Diệt cỏ tận gốc, đề phòng phiền phức là phong cách của Nhị sư huynh.Tiêu Y vẻ mặt đằng đằng sát khí, lời nói hung ác khiến Thái Mân và Cố Quân Hào càng thêm sợ hãi.Bọn họ nghĩ mãi không hiểu, sao Tiêu Y có thể dùng dáng vẻ thanh thuần khả ái kia để nói ra những lời hung tàn như vậy.Lữ Thiếu Khanh đứng dậy, một cước đá cho Tiêu Y đang nhảy nhót bên thuyền xuống.“A.”Tiêu Y vội vàng không kịp chuẩn bị, bước chân rối loạn, cuối cùng mới nằm sấp trên trường kiếm bay lên một lần nữa.“Động cái não heo của muội đi, giết người cũng phải nhìn tình huống.”Lữ Thiếu Khanh đứng trên thuyền, không khách khí quát: “Hiện tại giết bọn hắn thì còn gì để dùng nữa?”Trận trước lúc đánh Tân Chí, vì khoảng cách quá xa, thần niệm trên người Tân Chí với Tân Nguyên Khôi ở Duyệt Châu phải cần một thời gian mới liên hệ được.Còn bây giờ cách chỗ Hoa Túc thượng nhân chắc chắn không xa, từ thời khắc thần niệm xuất hiện trên căn bản đã thành lập liên hệ với bản thể.Nhóm Lữ Thiếu Khanh đã bị Hoa Túc thượng nhân biết rồi.Giết người diệt khẩu không có ý nghĩa quá lớn.Hơn nữa Lữ Thiếu Khanh biết hai người Thái Mân đi theo là để bảo vệ bọn hắn, tuy rằng có tính mục đích.Huống hồ, hắn còn chút chuyện muốn hỏi hai người Thái Mân.Thái Mân và Cố Quân Hào thấy Lữ Thiếu Khanh đối đãi với sư muội của mình như vậy thì im lặng, không biết nói gì.Nhưng từ đó cũng cho bọn họ một cảm giác, có vẻ như vị tiền bối này không phải rất dễ nói chuyện.Lữ Thiếu Khanh nhìn hai người Thái Mân và Cố Quân Hào một lúc mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Các ngươi và thành chủ thành Thiên Phỉ có quan hệ như thế nào?”Hai người vội vàng báo cáo thân phận của mình, một vị con gái thành chủ, một vị đồ đệ thành chủ.Nữ nhi thành chủ và đồ đệ thành chủ đích thân ra trận để bảo hộ người chứng tỏ thế cục thành Thiên Phỉ bây giờ với thành chủ đương nhiệm mà nói rất không lạc quan.Từ thân phận hai người này Lữ Thiếu Khanh liền có thể đoán được thế cục thành Thiên Phỉ lúc này.Nhưng đây không phải việc hắn quan tâm, việc hắn quan tâm là: “Tên gọi là Nguyên Anh Hoa Túc thượng nhân thực sự là Nguyên Anh sơ kỳ cảnh giới tầng một à?”Nếu như tầng hai sẽ hơi khó đánh, còn tầng ba trở lên thì hắn phải bỏ chạy thôi.Hai tượng gỗ tổ sư Kha Hồng lúc chưa tất yếu thì tốt nhất không dùng đến.Thái Mân và Cố Quân Hào liếc nhau, đều nhìn thấy tia kinh ngạc trong mắt đối phương.Đại ca à, ngươi còn chưa xác định được cảnh giới thực lực của Hoa Túc thượng nhân mà không nói dài dòng làm thịt nhi tử người ta rồi?Người làm việc cũng lỗ mãng quá đi.Trong lòng hai người chửi thề nhưng mặt ngoài cung kính nói: “Hồi tiền bối, đích thật là Nguyên Anh tầng một, tuy nhiên, một trăm năm trước đã bước vào Nguyên Anh kỳ.”Cũng thuộc dạng Nguyên Anh kỳ lâu năm, thực lực cảnh giới bày ra đó, mặc dù trăm năm không có đột phá, nhưng trăm năm khổ tu thì vẫn là kẻ đứng đầu trong những người cùng cảnh giới.Lữ Thiếu Khanh không để ý mấy chuyện này, trăm năm khổ tu gì đấy theo hắn thấy chả là cọng rau gì.Trăm năm rồi mà còn không đột phá nổi, không phải cọng rau thì là gì?Cùng cảnh giới, hắn tự tin nghiền ép được.Hơn hắn một cảnh giới, hắn cũng tự tin bất phân thắng bại, thậm chí làm cho đối phương chịu thiệt.Lúc Thái Mân nói chuyện đã len lén đánh giá Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta phát hiện sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe nói xong thì vẻ mặt không hề có chút ba động.Trong lòng nàng ta thầm run lên, chẳng lẽ thực lực của hắn mạnh hơn của Hoa Túc thượng nhân sao?Nếu như vậy...Trong lòng Thái Mân không kìm được dấy lên hi vọng.Nếu Lữ Thiếu Khanh đánh bại Hoa Túc thượng nhân Phàn Hà. Hoặc đánh giết hắn ta thì đây đều là một tin tức vô cùng tốt đối với phụ thân nàng ta.Lữ Thiếu Khanh hỏi tiếp: “Nếu thành chủ thành Thiên Phỉ đã như vậy, sao Hoa Túc thượng nhân không giết chết ông ta đi?”Có thực lực nghiền ép thì vì sao còn phải dài dòng ở đây, dùng khí thế lôi đình vạn quân trấn áp không phải hơn sao?Đùa với trẻ con à?Trong chuyện này có gì đó kỳ quái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận