Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 806 - Chỉ cần hơi lớn giọng một chút, ta đều sợ hãi



Chương 806: Chỉ cần hơi lớn giọng một chút, ta đều sợ hãiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMiêu Hồng Tuấn nghe tộc nhân bên cạnh ngươi một câu ta một câu, trong lòng ông ta cũng đồng ý cách nói này.Vì không muốn đắc tội Cung gia và Câu gia, cách tốt nhất chính là giết hai người trẻ tuổi này.Ánh mắt của ông ta nhịn không được rơi vào trên người Kế Ngôn xa xa, trong lòng đang tính toán làm sao giết thanh niên áo trắng này.Nhưng mà khi ánh mắt của ông ta rơi vào trên người Kế Ngôn, Kế Ngôn dường như có cảm giác, cũng quay đầu lại, tầm mắt hai người đối diện nhau.Trong nháy mắt, Miêu Hồng Tuấn cảm giác được ánh mắt của mình giống như bị một thanh kiếm đâm trúng...Ánh mắt bình tĩnh ấy lại làm cho ánh mắt Miêu Hồng Tuấn đau đớn, tựa như bị trường kiếm đâm.Miêu Hồng Tuấn vội vàng dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng.Đồng thời một ý niệm ngay lập tức hiện lên trong đầu ông ta, ông ta không phải là đối thủ của thanh niên áo trắng này.Ý nghĩ này hiện lên làm cho Miêu Hồng Tuấn sợ hãi trong lòng.Loại cảm giác này vẫn là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được.Mặc dù đối mặt với Đại trưởng lão trong tộc, ông ta cũng chưa từng có loại cảm giác này.Chẳng lẽ hắn ta còn mạnh hơn so với Đại trưởng lão?Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Miêu Hồng Tuấn đâu chỉ sợ hãi, quả thực muốn mốc meo.Nếu thanh niên áo trắng trước mắt này còn mạnh hơn cả Đại trưởng lão trong tộc, vậy thì hắn ta hoàn toàn có thể tiêu diệt Miêu gia."Phụ thân!"Lúc này Miêu Á cũng đi tới bên cạnh ông ta.Nhìn Thính Tùng Sơn Các bụi mù cuồn cuộn, núi lở đất nứt, nàng ta cũng âm thầm giật mình.Nhị thúc ra tay tàn nhẫn như vậy, tên kia vẫn còn sống chứ?Nhưng mà cho dù có còn sống, chắc cũng không khá hơn là mấy nhỉ?Tên kia có thần thức cường đại, hẳn là không chú trọng tu luyện thân thể.Nhưng dù sao cũng là người mình mời về, tuy rằng rất đáng ghét, nhưng so với Câu Tô, vẫn là Câu Tô đáng ghét hơn."Phụ thân, có thể ngăn cản Nhị thúc không? Con sợ đến lúc đó mọi chuyện sẽ nháo đến không thể kết thúc.Miêu Hồng Tuấn lắc đầu, ông ta nói với Miêu Á: "Từ khi con tự tiện mang bọn họ trở về, chuyện này đã không thể kết thúc rồi. Miêu gia chúng ta đã đồng thời đắc tội với cả Câu gia và Cung gia. Chỉ có giết bọn họ mới là lựa chọn tốt nhất của Miêu gia chúng ta."Trong lòng Miêu Á trầm xuống, nói như vậy, không phải đến lúc đó nhị thúc sẽ ép nàng ta gả cho Câu Tô sao?Miêu Á vô cùng không tình nguyện để chuyện như vậy xảy ra: "Phụ thân, lai lịch bọn họ không rõ nhưng thực lực rất mạnh, chỉ sợ nhị thúc đánh không lại bọn họ."Miêu Hồng Tuấn lại lắc đầu, chỉ vào ngọn núi nhỏ bụi mù cuồn cuộn phía xa nói: "Nhị thúc con đã ra tay, hắn chết chắc rồi."Kế Ngôn cho ông ta cảm giác khó chơi, nhưng Lữ Thiếu Khanh không cho ông ta cảm giác này.Đệ đệ của ông ta tốt xấu gì cũng là Nguyên Anh tầng bốn, dưới tình huống gần như dốc toàn lực ra tay, ông ta không tin một người trẻ tuổi như Lữ Thiếu Khanh có thể ngăn cản được.Rất nhanh bụi mù bắt đầu dần dần lắng đọng tản đi, bên trong bụi mù lờ mờ, dần dần lộ ra một bóng hình.Nhìn bóng dáng khổng lồ, mọi người Miêu gia yên lòng.Dáng vẻ khôi ngô khổng lồ như vậy, ngoại trừ Miêu Kinh Tuyên ra, không thể nào là tiểu tử kia.Tiểu tử kia gầy yếu, một trận gió là có thể thổi ngã.Bụi mù tản đi, quả nhiên là bóng dáng Miêu Kinh Tuyên đang đưa lưng về phía mọi người.Nhưng dần dần, mọi người nhận ra có gì đó không ổn.Khi linh thức, thần thức của bọn họ đảo qua, sắc mặt lập tức rối rít đại biến.Khí tức trong cơ thể Miêu Kinh Tuyên suy yếu, giống như bị thương nặng, đồng thời bọn họ cũng chú ý tới tư thế đưa lưng về phía bọn họ của Miêu Kinh Tuyên có chút kỳ quái, tư thế của ông ta vô cùng quái dị, hai tay cố gắng bóp về phía trước, đang không ngừng run rẩy.Miêu Hồng Tuấn phát hiện ra điều không thích hợp đầu tiên, lập tức tiến lên: "Buông hắn ra!"Miêu Hồng Tuấn hét lớn một tiếng, sau một khắc, ông ta lại lập tức kinh hãi dừng lại.Một vệt kiếm quang rơi xuống trước mặt ông ta, gần như là sát thân thể của ông ta, nếu ông ta đi về phía trước một chút thì một kiếm này sẽ chém ông ta thành hai nửa.Kiếm quang mang theo kiếm ý, làm cho tâm thần ông ta chấn động.Đây là lần đầu tiên ông ta gặp được một kiếm ý tinh thuần sắc bén như thế từ khi sinh ra đến giờ.Ông ta ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía Kế Ngôn, cuối cùng ông ta cũng biết vì sao người Cung gia không có cách nào nắm được Kế Ngôn, thực lực hắn ta còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của ông ta.Kế Ngôn thản nhiên nói: "Đợi, đừng nhúc nhích."Lúc này mọi người Miêu gia mới phát hiện Miêu Kinh Tuyên bị người khống chế.Lữ Thiếu Khanh đứng trước mặt Miêu Kinh Tuyên, Miêu Kinh Tuyên giống như bị một đôi bàn tay vô hình bóp cổ, giơ lên cao.Miêu Á nhìn thấy hai mắt Miêu Kinh Tuyên hơi trắng bệch, lộ ra biểu cảm đau khổ, trong lòng nàng ta hơi nhảy dựng.Nhị thúc của mình bị thần thức công kích.Quả nhiên, thần thức của tên này quá mạnh, nhị thúc cũng không phải là đối thủ của hắn.Miêu Á nhịn không được ôm đầu của mình, hiện tại nàng ta vẫn cảm thấy thức hải đau đớn.Trong lòng Miêu Á nhịn không được oán giận, thật sự là một tên đáng ghét, không biết thương hương tiếc ngọc sao? Dù sao ta cũng là một nữ hài tử mà."Tiểu tử, ngươi làm gì ông ta rồi?" Có người quát to một tiếng, tức giận ngút trời, sát ý tràn trề.Vài tộc nhân Miêu gia náo loạn, đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: "Đừng lộn xộn."Thấy không có hiệu quả, Lữ Thiếu Khanh vung tay."Bốp!" Một tiếng vang thanh thúy vang lên, làm tất cả người Miêu gia kinh sợ.Trong lòng Miêu Á nhảy dựng, cái tên này thích tát người như vậy sao?Lữ Thiếu Khanh quát mấy người Miêu gia đang xông lên: "Lui ra, nếu còn tiến thêm một bước, ta sẽ đánh gãy chân ông ta."Miêu Hồng Tuấn đứng ra, khoát tay ý bảo tộc nhân lui xuống.Ông ta chắp tay với Lữ Thiếu Khanh: "Vị công tử này, ta là gia chủ Miêu gia, Miêu Hồng Tuấn, ngươi có thể thả đệ đệ của ta ra trước được không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận