Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 131 - Phải khen ngợi Thiếu Khanh một chút



Chương 131: Phải khen ngợi Thiếu Khanh một chútNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y cung kính hành lễ: “Đệ tử Thiên Ngự Phong, Tiêu Y, tham kiến chưởng môn!”Ngu Sưởng cười ha ha một tiếng, cười vui cởi mở, nói: “Không cần đa lễ.”Không có dáng vẻ kệch cỡm, cũng không vênh váo hung hăng, ra vẻ này nọ.Chưởng môn như vậy khiến trong lòng Tiêu Y tăng thêm thiện cảm.Nàng ta cũng đã từng nghe các sự tích liên quan đến chưởng môn.Tính cách thẳng thắn, làm việc hào sảng không câu nệ tiểu tiết.Đây là lần đầu Tiêu Y tiếp xúc với Ngu Sưởng trong lòng vẫn không kìm được căng thẳng.Ngu Sưởng nói: “Ban nãy ta cảm nhận được một cỗ kiếm ý, là của ai vậy?”Nhìn như hỏi mọi người nhưng trên thực tế ánh mắt ông rơi trên người Tiêu Y.Kiếm ý của tất cả những người ở đây ông đều biết rất rõ.Cỗ kiếm ý ban nãy rõ ràng là kiếm ý mới, mà người mới ở đây cũng chỉ có mình Tiêu Y.Tiêu Sấm rầu rĩ không vui nói: “Là của Tiểu Y.”Tiêu Sấm cũng không vui vẻ lắm.Vốn ông ta cho rằng Tiêu gia cũng sẽ có một thiên tài tuyệt thế như Kế Ngôn.Cuối cùng ông ta phát hiện, thiên tài đúng là thiên tài, nhưng trình độ không cao lắm, chỉ có thể coi là khá bình thường.Thực tế này cách với kỳ vọng trong lòng quá xa.Mắt Ngu Sưởng sáng lên: “Như vậy, Lăng Tiêu Phái ta lại sắp có một thiên tài kiếm đạo à?”Ngu Sưởng có thể cảm nhận rất rõ thực lực cảnh giới hiện tại của Tiêu Y.Cảnh giới này có thể lĩnh ngộ kiếm ý, vậy khẳng định cũng là thiên tài.Tuy nhiên sau khi ông ta biết được Tiêu Y lĩnh ngộ kiếm ý như thế nào, trong lòng ít nhiều có chút mất mát.Dù sao, nếu có thêm một thiên tài như Kế Ngôn, sau này tiền đồ của Lăng Tiêu Phái sẽ không thể đoán trước được, thậm chí sẽ không còn cực hạn ở một châu.Đáng tiếc.Trong lòng Ngu Sưởng thầm thở dài.Lĩnh ngộ kiếm ý như kiểu Tiêu Y không thể nói là thiên phú kém, nhưng cũng không thể nói có thể so sánh được với Kế Ngôn.Chủ động và bị động có sự khác biệt.Hơn nữa hình thức này còn không thể phục chế được.Ánh mắt Ngu Sưởng rơi trên người Lữ Thiếu Khanh.Đây là một thiên tài giống Kế Ngôn, nhưng...Đáng tiếc là quá lười.Tuy nhiên, hắn có thể giúp sư muội như thế này coi như không tệ rồi.Ngu Sưởng cảm thấy mình nên khen ngợi Lữ Thiếu Khanh một chút, không thể như ngày thường, cứ phê bình hắn mãi.Kết quả là, ông nở nụ cười mỉm, hòa ái dễ gần nói với Lữ Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, làm tốt lắm.”Ngữ khí ôn hòa, thái độ hiền lành.Thiều Thừa cùng Tiêu Sấm kinh ngạc.Chưởng môn nhà mình làm sao vậy?Bình thường nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không phải dựng râu thì cũng trừng mắt, húc đầu là mắng, thò đầu ra là chửi.Ông làm cho Lữ Thiếu Khanh đôi khi phải đi đường vòng khi gặp ông.Có thể tránh được hắn sẽ tránh, nếu không cần thiết chắc chắn Lữ Thiếu Khanh sẽ không xuất hiện trước mặt Ngu Sưởng.Nhưng, hôm nay chưởng môn uống nhầm thuốc à?Bình thường luôn mắng chửi tới tấp không kịp vuốt mặt, sao hôm nay lại khen ngợi một cách khác thường vậy.Thiều Thừa và Tiêu Sấm liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra tia nghi hoặc.Rốt cuộc chưởng môn bị làm sao vậy?Còn Lữ Thiếu Khanh à, cũng mặt mỉm cười gật đầu với Ngu Sưởng.Cuộc gặp mặt của hai người rất hài hòa, bầu không khí vô cùng hữu hảo.Ngu Sưởng thấy Lữ Thiếu Khanh mỉm cười gật đầu với mình trong lòng cũng hài lòng.Kiểu cục diện phụ từ tử hiếu này đây là lần đầu tiên xuất hiện.Ồ, hôm nay nên tiếp tục khen ngợi hắn một chút.Ngu Sưởng tiếp tục nói: “Mặc dù bình thường hơi lười nhưng chuyện quan tâm yêu thương sư muội lại làm rất tốt.”“Môn phái rất cần môi trường yêu thương hòa hợp này.”“Làm tốt lắm.”Thiều Thừa và Tiêu Sấm càng thêm kinh ngạc.Đây, thật sự là chưởng môn kia của bọn họ sao?Sao lại hòa ái dễ gần vậy chứ, lão phụ thân còn không hiền lành được như vậy đấy?Thiều Thừa nhịn không được: “Chưởng môn, người không sao chứ?"Ngu Sưởng hỏi ngược lại: “Ta có thể có chuyện gì?"“Sao vậy? Bình thường cảm thấy ta quá nghiêm khắc với Thiếu Khanh, gặp mặt là mắng nên giờ thấy không quen à?”Thiều Thừa không phủ nhận: “Đúng vậy.”Thiều Thừa không kìm được lo lắng.Quá khác thường.Không thể không lo lắng thay đồ đệ mình.Ngu Sưởng nói: “Bình thường mắng nó là vì nhìn không quen cái tính cách lười biếng của nó.”“Nếu nó chăm chỉ bằng một nửa, không, một phần của Kế Ngôn thôi thành tựu của nó chắc chắn sẽ tiến thêm một bước.”Thiều Thừa nhắc nhở: “Chưởng môn, giờ nó cũng đâu hề kém ai.”“Trong thế hệ trẻ tuổi, ngoài Kế Ngôn còn mấy ai có thể là đối thủ của nó?”Nhắc đến đồ đệ của mình, giọng Thiều Thừa tràn đầy kiêu ngạo.Mặc dù Lữ Thiếu Khanh thường xuyên chọc ông tức giận đến thổ huyết nhưng hắn vẫn là niềm tự hào của ông.Ngu Sưởng im lặng, Tiêu Sấm cũng im lặng.Cái này...Lời này bọn họ cũng không thể nào khản bác.Là cao tầng của Lăng Tiêu Phái, người khác không biết nhưng bọn họ thì biết rất rõ.Lữ Thiếu Khanh cũng là thiên tài như Kế Ngôn.Vào lúc những người mười mấy tuổi khác đang khổ não để đột phá Trúc Cơ kỳ, hai người bọn họ đã lần lượt đột phá trở thành Kết Đan kỳ, thay đổi lịch sử Lăng Tiêu Phái từ trước đến nay.Trong lúc những đệ tử thân truyền môn phái khác đột phá vào Kết Đan kỳ, Kế Ngôn đã trở thành Nguyên Anh.Dựa theo quy luật trước đó, Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ chẳng thua kém bao nhiêu.Dạng thiên tài như vậy trong thiên hạ thật sự đúng là không được mấy người.Chuyện Ngu Sưởng gặp Lữ Thiếu Khanh lần nào mắng lần đó trên thực tế cũng vì tiếc rèn sắt không thành thép.Rõ ràng hắn có thiên phú không hề kém Kế Ngôn nhưng lại lười hơn Kế Ngôn gấp vạn lần.Ngu Sưởng nói: “Chỉ vì ta không thể nhìn được điểm này. Rõ ràng là có thiên phú nhưng lại lười như vậy nên lần nào gặp nó mà không mắng một trận thì không phát tiết được cơn giận trong lòng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận