Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 719 - Đánh lén? Thật là ngây thơ



Chương 719: Đánh lén? Thật là ngây thơNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Hừ!"Gã không ngờ, Kế Ngôn lại hừ lạnh một tiếng, xoay người lại, trường kiếm Vô Khưu ra khỏi vỏ, kiếm ý mãnh liệt, thoải mái đánh tan đòn đánh lén của Kiếm Thứ.Sau đó, kiếm ý cắn nuốt Kiếm Thứ đang kinh hãi.Kiếm Thứ không thể nào ngờ Kế Ngôn thế mà phòng bị gã từ trước."Sao có thể…"Kiếm Thứ kêu to, rồi hoàn toàn biến mất trong kiếm quang.Lần này, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể chạy thoát, hoàn toàn vẫn lạc."Keng!"Trường kiếm Vô Khưu trở vào bao, Kế Ngôn nhìn Kiếm Thứ đã ngã xuống, lạnh lùng nói: "Đánh lén? Ngươi còn kém xa."Nếu Kiếm Thứ đường đường chính chính tấn công Kế Ngôn, có lẽ Kế Ngôn sẽ cảm thấy phiền phức.Nhưng gã dám đánh lén với Kế Ngôn, quả thực là không biết tự lượng sức mình.Cái khác Kế Ngôn không dám nói, nhưng hắn ta nói kinh nghiệm đề phòng đánh lén của mình là hạng nhất, không ai dám nhận hạng hai.Những tu sĩ Ma tộc xung quanh thấy Kiếm Thứ đột nhiên ra tay đánh lén, đều thầm kinh hãi.Không ít Ma tộc cho rằng đòn đánh này của Kiếm Thứ nhất định sẽ giết chết Kế Ngôn, không ít Ma tộc phấn chấn tinh thần."Hay lắm, xem hắn ta ngăn cản như thế nào!""Thật tốt quá, ca ca, Kiếm công tử báo thù cho ngươi rồi.""Hô hố, ai bảo ngươi cuồng, không phải cuối cùng ngươi cũng phải chết trên tay Kiếm công tử sao?"Nhưng mà ngay sau đó, thế cục đột ngột thay đổi, Kiếm Thứ hét lên một tiếng, ngã xuống.Tình thế thay đổi quá nhanh, làm cho những Ma tộc nhìn thấy sửng sốt hồi lâu, sau khi xác định Kiếm Thứ đã chết, bọn họ mới rộ lên."Hắn ta, hắn ta, hắn ta giết Kiếm công tử.”"Rốt cục hắn ta là ai, hắn ta không biết lai lịch của Kiếm công tử sao?""Hắn ta, lần này, lần này hắn ta gây họa lớn rồi.""Kiếm gia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, hắn ta chết chắc rồi, chết chắc rồi."Không ai ngờ tới việc Kế Ngôn dám giết Kiếm Thứ, nhưng thi thể của Kiếm Thứ nằm trên mặt đất, không cho phép bọn họ không tin.Su quyết đoán tàn nhẫn của Kế Ngôn, làm cho những tu sĩ Ma tộc khác hoảng sợ vô cùng.Khố Lê đã chạy trốn, mặc dù thành Đan Âm còn có Nguyên Anh, cũng không ai dám gây sự với Kế Ngôn.Kế Ngôn giết Kiếm Thứ, tâm trạng không chút phập phồng, dù cho thân phận của Kiếm Thứ là gì.Cái gì Thánh Địa, cái gì Kiếm gia, đối với Kế Ngôn mà nói, chỉ là xưng hô mà thôi.Bất kể kẻ địch là ai, ghê gớm đến mức nào, hắn ta vĩnh viễn không biết sợ.Trước trường kiếm Vô Khưu của hắn ta, người người ngang hàng.Muốn đối phó với hắn ta, phải chuẩn bị tinh thần vẫn lạc.Kế Ngôn không để ý đến những người khác, dẫn Úc Mộng và Tiểu Viên Hầu đến thành Đan Âm.Sau khi tới thành Đan Âm, thần thức thò ra, lao thẳng tới Khố gia.Khố gia đã biết kết quả chiến đấu, đã rơi vào hỗn loạn.Hi vọng sau cùng của Khố gia là lão tổ đã thất bại, không biết trốn đi đâu.Hiện tại, kẻ địch của Khố gia lại đang đi về hướng này.Có người chạy trốn, cũng có người ở lại, quyết cùng sống chết với Khố gia.Kế Ngôn không để ý đến những người khác của Khố gia tộc, chỉ hét lớn một tiếng: "Người của Khố gia lập tức rời khỏi nơi này, mười hơi thở sau, chết!"Một tiếng hét to, tu sĩ Kết Đan kỳ của Khố gia phía dưới thi nhau thổ huyết, suy nghĩ muốn cùng tồn vong với Khố gia, chống cự Kế Ngôn tan thành mây khói, không dám ở lại, nhanh chóng dắt tộc nhân rời khỏi.Trong đó có người muốn mang tài sản Khố gia đi, một thanh kiếm giáng xuống từ trên trời, biểu lộ ý đồ của Kế Ngôn.Người có thể đi, đồ thì phải để lại.Cứ như vậy, tài phú tích lũy mấy năm nay của Khố gia rơi vào trong tay Kế Ngôn.Khố Lê nhìn cảnh Kế Ngôn nhập chủ Khố gia, hận đến cắn răng."Chết tiệt, nơi này không thể ở lại nữa, Nam Hoang, ta phải đi Nam Hoang, ngươi hãy đợi đấy, ta sẽ trở về."Rốt cục Khố gia tích lũy bao nhiêu tài phú, Kế Ngôn không quan tâm.Hắn ta thậm chí chẳng muốn động vào thương khố của Khố gia.Thần thức của hắn ta lướt qua là có thể thấu suốt mọi thứ, không có thứ gì có thể làm hắn ta động lòng.Hắn ta tới nơi này, lật đổ Khố gia, mục đích chân chính là để cứu Úc Mộng.Vì thế, một tin tức nhanh chóng lan truyền trong thành Đan Âm.Những tu sĩ Ma tộc trong thành Đan Âm nghe thấy tin tức này đều chấn động.Hành động của Kế Ngôn lại làm bọn họ kinh sợ một lần nữa."Thật hay giả?""Không thể nào, vì cứu một thị nữ phế vật, chịu nhường lại tài phú của Khố gia?""Nói giỡn à? Chắc chắn là giả.""Là thật đó, lúc ấy vô số người nghe thấy, là hắn ta tự nói như vậy, thì làm sao mà nói dối được?""Chỉ cần có thể cứu thị nữ của hắn ta, là có thể lấy tất cả tài phú của Khố gia đi."Hóa ra, Kế Ngôn phát hiện muốn làm Úc Mộng tỉnh lại không phải là chuyện đơn giản, linh hồn của Úc Mộng ngủ say không dậy, Kế Ngôn không có cách nào khác.Hắn ta chỉ có thể hi vọng mình tung số tiền lớn ra, có thể dẫn người có khả năng giúp Úc Mộng tỉnh lại tới đây.Hắn ta không có hứng thú với tài phú mà Khố gia tích lũy được.Hoàn cảnh ở Ma tộc vô cùng cằn cỗi, không có bao nhiêu thứ tốt, Khố gia lại nằm ở thành thị xa xôi, những thứ tích lũy được cũng rất bình thường, không thể lọt vào pháp nhãn của Kế Ngôn.Nhưng mấy thứ này đối với tu sĩ Ma tộc mà nói, đặc biệt là tu sĩ Ma tộc bình thường thì đúng là một ngọn núi vàng, có lực hấp dẫn trí mạng với bọn họ.Nếu không phải Kế Ngôn uy danh hiển hách, đã có người liên thủ cướp đoạt từ lâu rồi.Vô số Ma tộc ùn ùn kéo tới, bọn họ đều muốn làm Úc Mộng tỉnh lại, để lấy tài phú của Khố gia.Nhưng mà Kế Ngôn ở lại thành Đan Âm này liên tục ba tháng, trong thời gian này, vô số tu sĩ Ma tộc tiến đến, thi triển hết thủ đoạn, cũng không có ai có thể làm Úc Mộng tỉnh lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận