Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1014. Người tốt, tạ ơn



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmPhản ứng của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng Thôi Chương Minh ít nhiều cũng thấy dễ chịu, đây chính là con bài tẩy của lão.Lão cười lạnh không thôi: “Sợ à? Ta không tin lần này còn không giết được ngươi.”Sau khi người vây xem nhìn thấy Thôi Chương Minh lấy Mẫn Hồn Thứ ra thì lần lượt kinh hãi, còn người Thôi gia thì phấn chấn.“Là Mẫn Hồn Thứ!”“Ha ha, hắn chết chắc, đây là pháp khí ngũ phẩm của trưởng lão, không ai có thể tránh né được.”“Hừ, không phải ban nãy phách lối lắm sao? Giờ muốn đầu hàng rồi à?”“Nhưng đáng tiếc, có sợ cũng vô ích.”Người Thôi gia lớn tiếng kêu lên, thậm chí còn có người vỗ đùi hưng phấn kêu lên.Ban nãy biểu hiện của Thôi Chương Minh khiến bọn hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.Giờ Thôi Chương Minh lấy Mẫn Hồn Thứ ra, bọn hắn biết sự lợi hại của Mẫn Hồn Thứ nên cảm thấy lần này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.Bọn hắn lần lượt kêu lên như đã nhìn thấy thắng lợi, ăn mừng sớm.Thời Cơ lo lắng: “Lữ Thiếu Khanh đại nhân không sao chứ?”Thân là đệ tử Thánh địa, đương nhiên bọn họ có nghe qua uy danh của Mẫn Hồn Thứ, biết uy lực của Mẫn Hồn Thứ.Thánh tộc nhục thân cường đại nhưng lại thiếu công pháp tu luyện thần thức đỉnh cấp.Mẫn Hồn Thứ đối phó thần thức có sức uy hiếp kinh khủng.Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao có người cho rằng Thôi Chương Minh không hề kém ca ca Thôi Chương Uyển của lão.Thời Liêu Liêu lắc đầu, thở dài nói: “Lữ Thiếu Khanh đại nhân chủ quan. Rõ ràng có cơ hội rất tốt, nhưng không chịu nắm chắc, ngược lại còn khiến bản thân rơi vào bị động.”Đàm Linh cau mày, nàng ta chần chờ một chút , nói: “Có lẽ, hắn sẽ không sao đâu.”Nhớ đến thần thức cường đại của Lữ Thiếu Khanh, lại nhớ mấy ngày trước Lữ Thiếu Khanh đã từng bị Mẫn Hồn Thứ công kích nhưng giờ vẫn nhảy nhót tưng bừng, vẫn dáng vẻ gợi đòn kia, Đàm Linh cảm thấy Mẫn Hồn Thứ có lẽ có uy lực rất lớn đối với những người khác nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh, có lẽ sẽ không mang lại hiệu quả gì.Tuy nhiên nàng ta không rõ giờ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.Thời Liêu không tin: “Không thể nào, không thấy giờ hắn đang rất sợ à?”Đàm Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh không ngừng kêu Thôi Chương Minh thu hồi Mẫn Hồn Thứ thì vô cùng cạn lời.Trước kia cũng là dáng vẻ này.Tên khốn kiếp này lòng dạ quá sâu, không ai có thể đoán được hắn muốn làm gì.Lữ Thiếu Khanh vẫn gào lên với Thôi Chương Minh: “Không đánh nữa, mọi người dừng tay lại ở đây thôi.”“Ngươi mau thu hồi thứ này của ngươi đi, nguy hiểm quá.”“Muộn rồi!” Thôi Chương Minh cười lạnh, Lữ Thiếu Khanh càng như vậy, trong lòng lão càng cảm thấy vui vẻ.“Đi!” Thôi Chương Minh hét lớn, Mẫn Hồn Thứ biến mất khỏi lòng bàn tay lão trong nháy mắt, nhanh như thiểm điện, làm cho ánh mắt mọi người không cách nào theo kịp.Thần thức của Thôi Chương Minh vẫn luôn khống chế Mẫn Hồn Thứ, lão như hóa thân thành Mẫn Hồn Thứ đang vượt qua thời không, phá hư không lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.Lần này mục tiêu của lão là trán Lữ Thiếu Khanh.Cho dù không cách nào công kích thần thúc nhưng trán bị xuyên thủng thì vẫn có thể khiến một Nguyên Anh kỳ bị trọng thương.Thôi Chương Minh thấy Lữ Thiếu Khanh vẫn đứng nguyên chỗ cũ thì trong lòng quyết tâm, lần này, xem thử ngươi còn trốn thoát được không.Tốc độ của Mẫn Hồn Thứ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã như thuấn di xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Mẫn Hồn Thứ màu xám trắng vẫn hóa thành một đạo ánh sáng, tản ra khí tức kinh khủng, đâm mạnh về phía trán của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên đưa tay chộp một cái, Mẫn Hồn Thứ dài ba tấc bị hắn tóm chặt trong tay.Một cỗ thần thức lan tràn ra, nhanh chóng xóa đi ấn ký của Thôi Chương Minh minh lưu bên trên, chặt đứt liên hệ với Thôi Chương Minh.Sau đó hắn nhanh chóng thu hồi Mẫn Hồn Thứ.Hành động đưa tay ra tóm chặt Mẫn Hồn Thứ rồi thu hồi Mẫn Hồn Thứ của hắn vô cùng trôi chảy liền mạch.Sau khi Lữ Thiếu Khanh thu hồi Mẫn Hồn Thứ thì nở nụ cười hài lòng, nói với Thôi Chương Minh: “Người tốt, tạ ơn nhé…”Thôi Chương Minh tưởng tượng ra cảnh Mẫn Hồn Thứ xuyên thủng trán Lữ Thiếu Khanh, máu tươi bắn ra, dịch não màu trắng cũng theo máu tươi bắn ra ngoài.Cảnh tượng đó sẽ khiến lão cảnh đẹp ý vui, khiến lão có thể đánh tan nộ khí trong lòng.Một khắc sau.Liên hệ giữa lão và Mẫn Hồn Thứ đột nhiên bị chặt đứt.Một cỗ phản phệ cường đại đánh tới, Thôi Chương Minh kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy ra máu tươi.Lão ngây dại.Mẫn Hồn Thứ của ta đâu?Mẫn Hồn Thứ của ta lớn như vậy cơ mà?Thôi Chương Minh không để ý đến thương thế của mình, lão vội vàng nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, nhìn thấy chính Lữ Thiếu Khanh đang tóm lấy Mẫn Hồn Thứ của mình sau đó cất đi.Một màn này khiến lão khó có thể tin, cũng không thể chấp nhận được.“Không, không thể nào…”Đây là pháp khí ngũ phẩm của lão, là pháp khí lão nuôi dưỡng nhiều năm, sao có thể dễ dàng bị cướp đi như vậy được?Nhớ lại cỗ thần thức cường đại vừa rồi, sắc mặt Thôi Chương Minh thay đổi.Chẳng trách lần đầu Mẫn Hồn Thứ đâm Lữ Thiếu Khanh lại không có hiệu quả.Còn Lữ Thiếu Khanh thì cười tủm tỉm bày tỏ lòng cảm ơn với lão.Cuối cùng Thôi Chương Minh không nhịn được nữa.“Phụt!”Một ngụm máu tươi chợt phun ra thành một mảnh huyết vụ, máu rải đầy trời.“Ngươi, ngươi...”Lữ Thiếu Khanh cười lạnh, một kiếm đánh về phía Thôi Chương Minh.Mục tiêu đã đạt được, lần này Lữ Thiếu Khanh không có ý định lưu thủ.Kiếm quang đầy trời mãnh liệt lao tới giống như nước thủy triều bao phủ lấy Thôi Chương Minh.Thôi Chương Minh không đủ khả năng ngăn cản, kêu thảm một tiếng, nhục thân tiêu tán trong kiếm quang.Nguyên ảnh của lão từ trong cơ thể hoảng sợ lao ra. Hết chương 1014.

Bạn cần đăng nhập để bình luận