Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 746 - Tên nhà quê này thật đáng chết



Chương 746: Tên nhà quê này thật đáng chếtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThái Úc không chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: “Ta là nhi tử độc nhất của phụ thân, ta cũng có thực lực Nguyên Anh kỳ, đại diện cho tương lai Thái gia, nếu như ta rơi vào tay phản nghịch, chắc chắn phụ thâ Lữ Thiếu Khanh lại hỏi: “Cho dù là dùng linh thạch đổi?”n ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào tới cứu ta.”“Không sai, cho dù là dùng linh thạch.” Nói đến đây, Thái Úc bỗng nhiên kịp phản ứng.Lúc này hắn ta mới chú ý thấy ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn hắn t acos chút kỳ lạ.Con mắt đen nhánh như toát ra hào quang màu xanh lục.Thái Úc lúc này mới nhớ ra tên trước mặt cũng rất thích linh thạch.Thân thể hắn ta hơi nghiêng ra sau, trong lòng nâng cao cảnh giác: “Trương Chính công tử, ngươi, ngươi muốn làm gì?”Móa nó, tên nhà quê này không phải đang định bắt cóc ta, tống tiền phụ thân ta đấy chứ?“Ngươi, ngươi đã đồng ý sẽ đưa ta về Vĩnh Ninh thành rồi đấy.”Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Thái Úc một hồi, cuối cùng mới lộ ra nụ cười: “Thiếu thành chủ, ngươi như vậy là có ý gì? Chuyện ta đã đồng ý với ngươi nhất định sẽ làm được, nam tử hán đại trượng phu, ta ghét nhất là người không giữ chữ tín.”“Thật, thật chứ?” Nói thì nói thế nhưng trong lòng Thái Úc vẫn thấy bồn chồn.Haizz, thói đời bạc bẽo, sao ai cũng nghi ngờ nhân phẩm của ta vậy? Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thở dài, vô cùng thương tâm, nói với Thái Úc: “Đương nhiên là thật, ngươi xem, nụ cười của ta chân thành vậy mà.”Chính vì nụ cười của ngươi nên trong lòng ta mới sợ đấy.Ngươi cười như vậy ta thấy nhìn thế nào cũng giống nụ cười hồ ly.Lữ Thiếu Khanh vỗ vai Thái Úc, cười híp mắt nói: “Được, ngươi yên tâm đi, ngươi chỉ cần chỉ rõ phương hướng là được, ta nhất định sẽ đưa ngươi về đến Vĩnh Ninh thành.”Sau đó Lữ Thiếu Khanh ngồi sang một bên vô cùng đau lòng.Haizz, quả nhiên da mặt mình vẫn mỏng quá, không làm được mấy chuyện lật lọng kia.Sớm biết tiể tử này đáng tiền như vậy, ta nên làm cướp thì hay hơn rồi.Chuyện cũng đúng như Lữ Thiếu Khanh suy đoán, năm tu sĩ Phản Thánh quân bọn họ gặp chỉ là quân tiên phong, thoát khỏi bọn hắn, khoảng thời gian tiếp theo bọn họ không gặp phải Phản Thánh quân nữa.Dưới sự chỉ đường của Thái Úc, sau khi bọn họ đi xuyên qua rừng cây mấy ngày cuối cùng cũng hoàn toàn đi ra khỏi khu rừng.Sau khi đi ra khỏi khu rừng, rõ ràng Thái Úc vô cùng hưng phấn, hắn ta chỉ về phía chính bắc, hung phấn nói: “Đi về phía bắc thêm một hai ngày nữa là có thể đến Vĩnh Ninh thành.”Nhà mình ở phía xa xa đã có thể nhìn thấy khiến Thái Úc muốn tru lên hai tiếng để phát tiết hưng phấn trong lòng.Mà lúc này, vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh khẽ động, tiếp theo là một bóng dáng từ xa xuất hiện.Người tới là một lão nhân, trong nháy mắt từ đằng xa xông lại.Lão nhân gầy còm, không cao lớn khôi ngô như người ma tộc, cơ thể khô quắt, toàn thân từ trên xuống dưới không có bao nhiêu thịt, gầy còm như thân cây khô.Nhưng đôi mắt lão ta lại là một đôi mắt hung ác như sài làng.Thái Úc nhìn thấy lão nhân lập tức hưng phấn kêu lên: “Tam thúc!”Người đến là tam thúc của hắn ta, Thái Thế Định.Lão nhân vừa tới, nhìn thấy Thái Úc liền nhẹ nhàng thở phào.Lão ta nói: “Tiểu Úc, con không sao là tốt rồi.”Tuy nhiên sau khi phát hiện ra trạng thái của Thái Úc, sắc mặt lão ta trầm xuống, trên người bộc phát ra khí tức kinh khủng.Rõ ràng là cảnh giới Nguyên Anh kỳ, khí tức như mặt trời ban trưa, không còn cảm giác suy yếu già nua như ban đầu.Điều này đủ để chứng minh lão ta còn rất trẻ, bề ngoài già nua kia chẳng qua để che giấu tai mắt người khác.Lữ Thiếu Khanh thậm chí cảm thấy, lão giả trước mắt chỉ còn thiếu chút thời gian là lão ta có thể đột phá được cảnh giới hiện tại, bước vào tiểu cảnh giới kế tiếp.Vừa ra đường đã gặp tồn tại Nguyên Anh kỳ.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh trầm xuống, nếu như Thái Thế Định muốn động thủ với bọn họ thì chỉ có thể đem Tốn Ma thạch ra đồng quy vu tận với lão ta.Tình cảnh lập tức bất lợi cho hắn.“Là bọn hắn ra tay với con sao?” Ánh mắt Thái Thế Định lạnh lẽo như một con sài lang, nhìn chằm chằm Úc Linh và Lữ Thiếu Khanh, tạo áp lực lớn lao cho hai người.Úc Linh căng thẳng, đối mặt với Thái Thế Định Nguyên Anh kỳ, nàng ta còn lo lắng hơn cả Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta không nghĩ rằng Lữ Thiếu Khanh hiện tại có thể đánh thắng được Thái Thế Định.Nếu đánh không lại thì sẽ phải chết.Tam thúc của mình tới, cơ thể Thái Úc thẳng tắp, nụ cười trên mặt cũng thay đổi.Hắn ta trở nên tự tin, cao ngạo, thậm chí còn đứng lên, dùng tư thái cao cao tại thượng nhìn Lữ Thiếu Khanh và Úc Linh.Từ trong ra ngoài đều tản ra một loại khí tức ưu việt.Lữ Thiếu Khanh ra vẻ hoảng sợ: “Thiếu thành chủ, ngươi muốn làm gì?”“Haha.” Thái Úc tràn ngập nụ cười khinh thường, hắn ta hừ một tiếng: “Ở cùng với loại người như ngươi, mấy ngày nay ta chẳng thể nào vui vẻ được.”Thứ nhà quê tham lam này, đã thế bản thân còn bị ép phải làm vui lòng hắn, ngẫm lại mình cũng cảm thấy buồn nôn, muốn giết người.Tuy nhiên vì nhìn thấy Úc Linh nên hắn ta đè ép sát ý của mình xuống.Hắn ta nói với Thái Thế Định: “Tam thúc, không phải bọn hắn, ngược lại, là bọn hắn đã cứu con.”Thái Thế Định nghe vậy, sắc mặt hơi hòa hoãn lại, thu liễm khí tức, nói với hai người: “Các ngươi cứu chất nhi ta, Thái gia tất có thâm tạ.”Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, khoát khoát tay: “Không cần khách khí, không cần thâm tạ, chỉ cần Thiếu thành chủ thực hiện lời hứa của hắn là được rồi.”Thái Thế Định khó hiểu nhìn Thái Úc.Nhắc đến chuyện này, sát ý trong lòng Thái Úc lại một lần nữa xuất hiện.Tên nhà quê này thật đáng chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận