Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 625 - Cầm về cho sư phụ cô bồi bổ, sư phụ cô hơi yếu rồi



Chương 625: Cầm về cho sư phụ cô bồi bổ, sư phụ cô hơi yếu rồiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMọi người ngẩn ra, ngươi nói thật đấy à?Mạnh Tiêu khẩn trương hỏi: "Nếu sư phụ ta không thoát khỏi được thì sao?"Hai đại gia hỏa này thoạt nhìn khủng bố như vậy, sư phụ, hẳn không phải là đối thủ đúng không?Vào lúc này, Mạnh Tiêu cũng không có lòng tin đối với sư phụ của mình.Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: "Vẫn là câu nói kia, đến lúc đó đốt nhiều nến nguyên bảo cho ông ấy là được. Đúng không, Ung tiền bối, có muốn ta đốt mấy cô nương giấy xinh đẹp cho ngươi không?"Ung Y mặt không chút thay đổi hỏi Thiều Thừa: "Thiều huynh, nếu ta đánh chết hắn, ngươi sẽ không trách ta chứ?""Không còn cách nào khác sao?" Thiều Thừa hỏi, hấp dẫn lực chú ý của yêu thú quá nguy hiểm."Không có." Hai tay Lữ Thiếu Khanh mở ra: "Ngoại trừ Ung tiền bối ra thì sư phụ còn cảm thấy trong chúng ta có ai có thể đi làm mồi nhử không?"Ung Y buồn bực, đúng thực là đạo lý này, nơi này ngoại trừ ông ta ra, những người khác khó có thể gánh vác trọng trách lớn này.Nhưng mà, trong lòng khó chịu là làm sao vậy?Nhưng mà còn chưa đợi mọi người thương lượng xong, một bóng đen từ xa bay tới, rơi vào nơi cách mọi người trăm dặm, nặng nề đập xuống mặt đất...Thứ rơi xuống đất không phải cái gì khác, chính là con yêu thú Bạo Long trong hai con yêu thú kia.Nó bị yêu thú Tê Ngưu va chạm, bay đến trước mặt mọi người, nặng nề rơi xuống, giống như một viên thiên thạch rơi xuống mặt đất, đập ra hố sâu nhấc lên bụi mù vô tận.Da đầu mọi người tê dại, mặc dù vẫn có khoảng cách trăm dặm, nhưng với thân hình khổng lồ của yêu thú Bạo Long, chỉ cần nó đứng lên một cái, không chừng liền giẫm đến chỗ bọn họ.Yêu thú Bạo Long phẫn nộ gào thét đứng lên, mặc dù trên người chồng chất vết thương, máu tươi chảy ròng nhưng vẻ hung ác càng thịnh.Khí tức bạo ngược phát ra, khiến trong lòng mọi người phát lạnh.Thân hình khổng lồ ấy đứng lên, giống như có thể đâm thủng bầu trời.Yêu thú Bạo Long đứng lên, mang đến cho mọi người cảm giác áp bách càng thêm cường đại.Sắc mặt Mạnh Tiêu trắng bệch, hàm răng không nhịn được đánh nhau, khanh khách rung động.Cái này, cái tên to lớn này, ta, ta chắc còn chưa đủ để nhét kẽ răng nó chứ? Thật, thật đáng sợ, vì, vì sao lại có loại sự sống đáng sợ như vậy?Con rắn còn đáng yêu hơn nó nhiều. Sư phụ, đánh thắng được nó sao? Ta, chúng ta chết chắc rồi nhỉ?Lần đầu tiên nhìn thấy yêu thú khủng bố như vậy, đạo tâm Mạnh Tiêu bắt đầu sụp đổ.Ung Y chú ý tới phản ứng của đồ đệ, ông ta biến sắc, đạo tâm sụp đổ, người liền phế.Đang lúc ông ta định ra tay, Lữ Thiếu Khanh lại nhanh hơn ông ta một bước.Lữ Thiếu Khanh quát: "Cô nàng, ngươi sợ sao?"Thanh âm trầm thấp, ẩn chứa một lực lượng khó hiểu đánh thức Mạnh Tiêu.Mạnh Tiêu nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt dần dần khôi phục lại.Lữ Thiếu Khanh nhéo đầu viên thịt của Mạnh Tiêu: "Nếu không đưa ngươi đi làm điểm tâm cho yêu thú thì thế nào?""Tên, tên đáng ghét!"Sắc mặt Mạnh Tiêu đỏ bừng, Mạnh Tiêu biết vừa rồi Lữ Thiếu Khanh đã kéo nàng ta trở về, tránh cho đạo tâm nàng ta sụp đổ.Đang lúc trong lòng cảm kích, bỗng nhiên tóc của mình bị người nắm như vậy, thẹn thùng lập tức kéo lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận