Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1388: Lúc này còn muốn khoe khoang?

Chương 1388: Lúc này còn muốn khoe khoang?Chương 1388: Lúc này còn muốn khoe khoang?
Khí lưu cuốn lên lớn như vậy, ngay cả Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều phải cẩn thận từng li từng tí né tránh.
Khí lưu không gây ra tổn thương cho bọn họ nhưng sẽ liên lụy đến bọn họ, quấy nhiều bọn họ.
Né tránh.
Chân nhện của Tế thân chẳng những thô to, tốc độ còn cực nhanh, vô cùng linh hoạt, có thể phát động công kích từ từng góc độ, không có sự cứng nhắc của động vật chân đốt, hơi không cẩn thận sẽ bị đánh trúng.
Lữ Thiếu Khanh có thể đối phó được, đó là bởi vì nhục thể của hắn cường hãn. Nhưng hắn cũng chỉ có thể kháng cự một lần, thêm lần nữa, hắn không chết cũng sẽ tàn phế.
Tương Quỳ từ đằng xa đứng dậy, giờ ông ta cũng đang bị thương, thở hổn hển, thương thế bên trong cơ thể càng nặng hơn.
Giờ ông ta chỉ có thể miễn cưỡng hoạt động, ông ta giấy giụa tới gần, từ phía xa nhìn Tế thần chiến đấu với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Tương Quỳ cảm thấy mình càng bị tổn thương hơn.
Biểu hiện của ông ta lúc này mất mặt đến cực điểm, còn không bằng Nguyên Anh kỳ như Lữ Thiếu Khanh.
Thủ đoạn của đại lão thật tốt.
Lữ Thiếu Khanh vừa trốn tránh, vừa lớn tiếng hỏi thăm Tế thần: "Tế thần, bạo tạc vừa rồi ngươi có dễ chịu không?” "Ngươi làm thế nào mà tránh được vậy?”
"Có thể ngồi xuống nói ta biết được không?"
Tương Quỳ không kìm được nói: "Tiểu tử khốn kiếp, đến lúc này rồi miệng ngươi vẫn còn có thể đê tiện như vậy sao?"
"Ngươi bớt tranh cãi một chút thì chết ngay à?"
"Ngươi như vậy không phải chọc giận Tế thần sao?"
Đúng như Tương Quỳ lo lắng, sau mấy câu nói của Lữ Thiếu Khanh có thể cảm nhận thấy rõ khí kình chung quanh càng lớn hơn, tốc độ chân nhện rơi xuống càng nhanh hơn.
Lời của Lữ Thiếu Khanh đã khơi lửa giận của Tế thần càng lớn hơn, Tế thần phãn nộ hai mắt nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, bắt đầu tập trung sức lực đối phó Lữ Thiếu Khanh.
Lửa giận khiến đôi mắt ả ta đỏ ngầu, dần dần mất lý trí.
Không giãm Lữ Thiếu Khanh thành thịt nát thì khó mà tiêu được mối hận trong lòng của ả ta.
Tế thần dần dần từ bỏ Kế Ngôn, tám cái chân nhện tụ lại, không ngừng đạp về phía Lữ Thiếu Khanh.
Dù Lữ Thiếu Khanh né tránh ngay lập tức nhưng Tế thần cũng có thể theo như bóng với hình.
Hơn nữa, Lữ Thiếu Khanh cũng không dám tùy tiện thuấn di trước mặt Tế thần, tu sĩ Hóa Thần muốn phá vỡ thuấn di của Nguyên Anh kỳ vô cùng nhẹ nhõm.
Sơ ý một chút, Lữ Thiếu Khanh sẽ bị giẫm chết. Tế thần hóa thân thành nhện lớn, thân hình khổng lồ, tốc độ cực nhanh.
Thân thể cường đại, chỉ riêng sức mạnh cũng đủ khiến người ta tuyệt vọng.
Sau bảy tám hô hấp, Lữ Thiếu Khanh đã tràn ngập nguy hiểm.
Hắn chẳng những phải dốc hết toàn lực trốn tránh tám cái chân dài của Tế thần, còn phải cẩn thận đề phòng sương mù màu đen của Tế thần.
Sương mù màu đen không ăn mòn được hắn nhưng vẫn có thể tạo ra tổn thương vật lý đối với hắn.
Tỉnh thần đề phòng cao độ ngăn cản áp lực của Tế thần, cho dù là tinh thần hay linh lực trong cơ thể đều bị tiêu hao vô cùng to lớn.
Hắn chẳng qua chỉ là một Nguyên Anh kỳ, đối mặt với tấn công của Hóa Thần có thể làm đến bước này đã rất đáng gờm rồi.
Tương Quỳ giấy giụa đi với, vừa đi vừa mắng: "Thật sự là không biết sống chết."
Đối mặt với kẻ địch cường đại, người thường đều biết không nên tuỳ tiện chọc giận.
Chọc giận kẻ địch sẽ chỉ làm kẻ địch phát huy thực lực mạnh mẽ hơn, với với mình trăm hại không một lợi.
"Ngươi chỉ là một Nguyên Anh kỳ nho nhỏ, có thể chèo chống bao lâu?"
Tương Quỳ đã nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh tràn ngập nguy hiểm, đã nhiều lần suýt thì bị giãm trúng.
"Tiểu tử khốn kiếp, ngươi khoe khoang rồi, giờ thấy hối hận chưa?" Tương Quỳ dậm chân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhưng mà, vào lúc Tương Quỳ cho rằng Lữ Thiếu Khanh chết chắc, đột nhiên trên đỉnh đầu Tế thần bộc phát ra một cỗ ba động, một đạo kiếm rơi xuống.
Là Kế Ngôn!
Không biết từ khi nào Kế Ngôn đã đi đến trên đỉnh đầu Tế thần.
Hắn như một thợ săn lão luyện đang chờ thời cơ thích hợp nhất để xuất thủ.
Một kiếm lạnh lùng rơi xuống, bầu trời như vỡ ra từng tầng, tạo nên từng đợt gợn sóng, bộc phát ra kiếm quang sáng chói, xé rách sương mù màu đen, đánh nát hắc ám, như quang minh kéo đến.
Tế thần kinh hãi, giờ khắc này ả ta mới kịp phản ứng.
Lại bị Lữ Thiếu Khanh ám toán.
Tế thần phẫn nộ gào thét: "Nhân loại đáng chết!"
Ả ta phẫn nộ, cơ thể tràn ra sương mù màu đen, Kế Ngôn xuất thủ đánh lén đã nắm thời cơ rất chuẩn.
Có một sư đệ biết cách chơi xấu người ta như vậy, thân là sư huynh không học được một ít, vậy thì cũng khó chấp nhận quá.
Cho dù là Tế thần, đối mặt với Kế Ngôn đột nhiên xuất thủ, ả ta cũng chỉ có thể làm chút ngăn cản trong lúc vội vàng.
Sương mù màu đen tràn ngập ra theo bản năng, hóa thành bình chướng để ngăn một kiếm này của Kế Ngôn.
Nhưng sương mù màu đen không có được bao nhiêu tác dụng, dù hóa thành bình chướng không thể phá vỡ nhưng trước công kích tuyệt đối của Kế Ngôn vẫn nhẹ nhàng bị phá giải.
"Phập!" Lân giáp bên ngoài của Tế thần cũng không ngăn cản nổi một kiếm này, bị nhẹ nhàng xé rách bên ngoài, xuyên qua cơ thể Tế thần.
Kiếm quang xuyên vào phần bụng to lớn của Tế thần, dòng máu màu đen vẩy ra, cơ thể bị đâm xuyên, đau đớn kịch liệt khiến Tế thần bắt đầu lăn lộn.
Cho dù là có tám cái chân dài to lớn thì cũng đau đến mức không thể chèo chống, thân thể cao lớn từ trên trời nện mạnh xuống mặt đất, nện từng ngọn núi thành đất bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận