Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1857

Chương 1857
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Rất nhanh, Vương Sĩ và Nguyên Tuần đi đến trước bàn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt của bọn hắn không đặt lên người Lữ Thiếu Khanh mà phân biệt rơi lên người đại Bạch và tiểu Bạch.
Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y đều không thèm liếc mắt qua một cái.
Ánh mắt Vương Sĩ nhìn chằm chằm đại Bạch tựa như một thanh trường kiếm sắc bén.
Đại Bạch không hề quan tâm, bình tĩnh ăn đồ ăn trên bàn.
Nguyên Tuần thì nhìn chằm chằm tiểu Bạch, tiểu Bạch cảm thấy không được tự nhiên, sau khi bị Nguyên Tuần nhìn chằm chằm một hồi, nó không nhịn được quay đầu hằm hằm nhìn lại.
Nó lộ ra hàm răng sắc bén, khó chịu nói: “Nhìn cái gì?”
“Haha.” Nguyên Tuần cười ha ha một tiếng, không tức giận, ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị: “Ngươi tên tiểu Bạch đúng không? Cùng ta trở về trong tộc đi.”
“Đừng ở bên ngoài lãng phí huyết mạch và thiên phú của ngươi nữa.”
Có được huyết mạch đẳng cấp ưu tú, dù là không có quan hệ máu mủ, chỉ cần nguyện ý trở về trong tọc là có thể trở thành dòng chính.
Về phần huyết mạch đẳng cấp Phản Tổ.
Ánh mắt Nguyên Tuần không kìm được rơi lên người đại Bạch bên cạnh.
Trong mắt của hắn ta không kìm được hiện lên hâm mộ.
Huyết mạch Phản Tổ, không cần tu luyện, chỉ dựa vào độ tinh khiết của huyết mạch cũng có thể nghiền ép tộc nhân cùng thế hệ.
Tiến hành tu luyện, tương lai đạt tới độ cao Tiên Tổ cũng không phải không có khả năng.
Hổ tộc, lần này hời lớn rồi.
Trong lòng Nguyên Tuần âm thầm mở nói.
Sau khi Nguyên Tuần mở miệng, Vương Sĩ cũng chậm rãi mở miệng: “Cùng ta trở về.”
Ngữ khí lạnh lẽo, giống như mệnh lệnh.
Đại Bạch dừng lại, ngẩng đầu lên, vô cùng khinh thường: “Ngươi là cái quái gì?”
Bị Tiêu Y dùng mấy viên linh đậu thu phục, đi theo Tiêu Y một đường xông xáo, đại Bạch đã sớm không còn là con tiểu bạch hổ ban đầu nữa.
Mặc dù khí tức Vương Sĩ lộ ra rất cường đại, nhưng loại cường đại này trong mắt đại Bạch vô cùng buồn cười.
Bên người có hai ví dụ sống như Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, đại Bạch sớm đã hiểu ra một đạo lý.
Cao thủ thật sự rất khiêm tốn.
Vương Sĩ trước mắt hận không thể biểu diễn tất cả thực lực của mình ra, dạng người như vậy có lợi hại mấy cũng chẳng thể lợi hại được đến đâu.
Dù khí tức Vương Sĩ mạnh hơn mình nhưng đại Bạch không hề có chút hoảng hốt.
Một câu ngươi là cái quái gì của đại Bạch khiến người chung quanh hít một hơi lãnh khí.
Vương Sĩ là vương tử Hổ tộc, bá đạo vô song, đã bao giờ bị người ta đối xử như vậy?
Đầu tiên Vương Sĩ sững sờ, ở Kỳ thành còn chưa có ai dám nói chuyện với hắn ta như vậy.
Thân là thái tử gia đỉnh cấp Kỳ thành, đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với hắn ta như vậy.
Nộ khí của Vương Sĩ dần dần kéo lên.
“Tốt, tốt.” Vương Sĩ nhìn hằm hằm đại Bạch: “Xem ra ngươi ở ngoài thư thái quá cho nên ngươi không biết trời cao đất rộng.”
Khí tức cường đại khiến áp lực trong đại sảnh tăng lên, vài yêu thú thực lực thấp đã nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.
“Cùng ta trở về!”
Vương Sĩ trực tiếp xuất thủ, một bàn tay lớn chộp về phía đầu đại Bạch.
Không hề có chút ý định thương hoa tiếc ngọc.
Đại Bạch chẳng qua chỉ ở hình thái trẻ con, bàn tay lớn của Vương Sĩ gần như có thể che hết cả đầu nó.
Từ xa nhìn sang giống như một bàn tay có thể vồ nát đầu đại Bạch.
“Hừ!”
Tiểu Bạch lại đột nhiên xuất thủ, cầm Tử Kim chùy đập mạnh lên tay Vương Sĩ.
“Bốp!”
Một tiếng vang thật lớn, quanh quẩn trong đại sảnh.
“A!”
Vương Sĩ kêu thảm một tiếng, hắn ta che lấy tay phải liên tiếp lui về phía sau, mặt đất bị hắn ta bước lún từng dấu chân thật sâu.
Đám người nhìn lại, lập tức kinh hãi.
Bàn tay Vương Sĩ máu me đầm đìa, lộ ra diện mạo thật.
Móng vuốt vỡ tan, mềm nhũn, giống như dưa hấu bị tảng đá nện cho nhão nhoẹt.
Hồ Tuyết thấy cảnh này, hai chân run lên, suýt chút nữa bị hù chết.
Các ngươi không thể bình tĩnh nói chuyện sao?
Một lời không hợp liền động thủ.
Đây chính là vương tử Hổ tộc, có khả năng trở thành vương của tộc Tẩu Thú đấy.
Bị ngươi đập nát một tay trước mắt mọi người, chuyện này giải quyết như thế nào đây?
Hồ Tuyết khóc không ra nước mắt.
Nhân khinh ngôn vi, những lời mình nói các tiền bối căn bản chẳng coi ra gì.
Được rồi, giờ biết mình sẽ chết như thế nào rồi.
Linh lực của Vương Sĩ tuôn ra, bàn tay nát bươm dưới sự trị liệu của linh lực đã khôi phục xong, một lần nữa hóa thành bàn tay nhân ngoại.
Đương nhiên, đây chỉ là khỏi thương thế bên ngoài thôi, còn thương thế bên trong phải tốn một thời gian.
Đau đớn khiến gương mặt Vương Sĩ vặn vẹo, hắn ta gầm thét: “Đáng, đáng chết”!
“Ta phải giết hầu tử thối ngươi.”
Không cần tiểu Bạch xuất thủ, Nguyên Tuần không vui, lạnh lùng ngăn trước mặt Vương Sĩ: “Vương huynh, ngươi hơi quá đáng rồi.”
Con em ngươi, ta cũng là hầu tử.
“Nguyên Tuần, ngươi tránh ra cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Bị tiểu Bạch đánh lén, đập nát bàn tay, cơn giận này không trút được sau này hắn ta còn cần lăn lộn nữa sao?
Nguyên Tuần lạnh mặt nói: “Hắn vẫn là tiểu hài tử, tiểu hài tử không hiểu chuyện, là trách nhiệm của người lớn.”
Vương Sĩ hiểu ra, ánh mắt rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, sát ý trong nháy mắt tăng vọt.
Mọi người đều biết Lữ Thiếu Khanh mới là người phát ngôn của nhóm người này.
Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần vốn không để Lữ Thiếu Khanh vào mắt.
Không biết thân phận, không rõ lai lịch như thế nào?
Nơi này là Kỳ thành, cho dù có năng lực thì đã sao chứ?
Trước thực lực cường đại, cho dù là quá giang long cũng phải cuộn lại.
Vương Sĩ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt tràn ngập sát ý.
Hắn ta không cách nào ra tay với đại Bạch và tiểu Bạch, vậy thì ra tay với Lữ Thiếu Khanh đi.
Chỉ có làm cho đối phương biết được sự lợi hại của hắn ta thì mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Chết!”
Vương Sĩ gầm thét một tiếng, một tay khác hung hăng vồ xuống Lữ Thiếu Khanh.
Lực đại thế chìm, phát ra tiếng thét.
Trong mơ hồ, dường như đám người nhìn thấy một con mãnh hổ gào thét, một hổ trảo như muốn xuyên phá bầu trời.
Khí tức đáng sợ từ trên người Vương Sĩ phát ra, trong đại sảnh thổi lên trận trận gió lốc, không ngừng khuếch tán ra bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận