Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1285: Bạch tuộc nướng Tiêu Y kháng nghị: "Ta không ăn." Đúng là, coi ta là nữ đầu bếp à? Mà

Chương 1285: Bạch tuộc nướng Tiêu Y kháng nghị: "Ta không ăn." Đúng là, coi ta là nữ đầu bếp à? MàChương 1285: Bạch tuộc nướng Tiêu Y kháng nghị: "Ta không ăn." Đúng là, coi ta là nữ đầu bếp à? Mà
†a cũng đâu định ăn.
Lữ Thiếu Khanh trừng nàng một chút: "Làm sao? Muội không ăn cũng không cần làm? Muội thử hỏi ba chúng nó xem, bọn chúng đồng ý không?"
Tiểu Hắc đang ở trên đầu Tiêu Y dùng cánh vỗ đầu Tiêu Y, gào lên: "Sư thúc, nhanh lên."
Đại Bạch và tiểu Bạch cũng dùng ánh mắt trông mong nhìn qua Tiêu Y.
Ba con linh sủng đều biết, trong ba sư huynh muội duy chỉ có Lữ Thiếu Khanh là biết ăn nhất.
Trước đó ở tổ chức Thí Thần, lần ăn đồ nướng đó khiến bọn chúng vẫn còn đang thòm thèm.
Bây giờ nghe có ăn, bọn chúng hận không thể ăn ngay lập tức.
Không còn cách nào khác, Tiêu Y chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm tiểu trù nương.
Nhưng mà, tiểu trù nương này cũng không dễ làm.
Tiêu Y cầm trường kiếm của mình đi đến trước mặt xúc tu còn hơi vặn vẹo, nhìn lớp chất nhầy dính trên mặt xúc tu khiến Tiêu Y cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Nàng cố nén sự sợ hãi và buồn nôn trong lòng chém một kiếm xuống.
"Rầm!"
Lực phản chấn to lớn khiến đến Tiêu Y a một tiếng, trường kiếm trong ta suýt chút nữa cầm không vững.
Cúi đầu xem xét, trên trường kiếm tam phẩm của mình đã xuất hiện vết mẻ.
Điều này khiến Tiêu Y đau lòng muốn chết.
Lại hỏng một thanh trường kiếm nữa rồi.
Mặc dù trên người vẫn còn không ít nhưng đây cũng được coi là một thanh trường kiếm mình sử dụng dễ chịu, tiện tay.
Nàng còn định bồi dưỡng nó thành bội kiếm bổn mệnh, kết quả lại bị hỏng ở đây.
"Nhị sư huynh, ta không chém nổi, quá cứng."
Tiêu Y quay đầu, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh thoải mái nhàn nhã ngồi ở bên cạnh, dựa lưng vào đại Bạch, tiểu Bạch thì đang bóp chân cho hắn, nhàn nhã vô cùng. Tiêu Y suýt phun một ngụm máu tươi.
Quá lười.
"Ngu!" Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Những chất nhầy kia muội không thể cạo trước đi à?"
Chất nhầy trên người bạch tuộc bài tiết ra là chất lỏng, chẳng những có thể ngăn cách thần thức, còn có thể làm một màng bảo hộ tự nhiên.
Sức phòng ngự còn có thể kiên cố hơn áo giáp.
Kế Ngôn cầm Vô Khâu kiếm trong tay, lực công kích cường đại có thể không cần nhìn cũng biết.
Tiêu Y thì khác, Tiêu Y chẳng qua chỉ là Kết Đan hậu kỳ, kém bạch tuộc Nguyên Anh hậu kỳ quá xa.
Một kiếm man lực chém xuống có khác gì người thường cầm kiếm đi chặt tảng đá chứ?
Sau khi Tiêu Y biết nguyên nhân cũng chỉ có thể đi chà xát chất nhầy bên trên trước.
Chất nhầy của bạch tuộc ăn mềm không ăn cứng, Tiêu Y phí hết một chút công sức, sau khi cạo sạch sẽ, cuối cùng đã chặt xuống được một đoạn xúc tu.
Sau khi rửa sạch sẽ thì cắt thành miếng giao cho Lữ Thiếu Khanh.
Hản đặt lên giá, rắc hương liệu, bắt đầu nướng.
Chỉ trong chốc lát, một mùi thơm nồng đậm tràn ngập ra.
Ba con linh sủng lập tức nước bọt chảy soàn soạt.
Bên này Tiêu Y ngừng tay, cái mũi hít hít như chó con, trong miệng cũng không kìm được ứa nước bọt.
"Thơm quát”
Mùi vị còn thơm hơn cả đồ nướng lần trước ở tổ chức Thí Thần.
Tiêu Y cười khì khì không ngừng, đắc ý không thôi: "Đã sớm nghe nói mùi vị yêu thú rất thơm, giờ cuối cùng cũng bắt được một con."
Mùi thơm tràn ngập, khiến Tiêu Y càng thêm có động lực.
Không lâu sau Lữ Thiếu Khanh cắt ba cắt bảy, chồng thành đống bên cạnh hắn.
Số phía trước sau khi nướng xong đều vào miệng ba con linh sủng.
Tiêu Y ở bên cạnh nhìn, nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn không kìm được.
"Nhị sư huynh, ta, ta cũng muốn."
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái: "Không phải muội nói không ăn sao?”
Lúc này Tiêu Y gượng cười hai tiếng, xích lại gần mấy bước: "Ta không ngờ lại thơm đến như vậy."
Tuy nói bạch tuộc nhìn vô cùng kinh khủng cùng đáng sợ, chất nhầy cũng rất buồn nôn, nhưng mùi vị kia ngửi thơm quá.
Trước mùi thơm như vậy, đáng sợ kinh khủng buồn nôn gì đó đã không còn quan trọng nữa.
Lữ Thiếu Khanh đem một xâu đã nướng chin cho Tiêu Y, Tiêu Y cắn một cái, mùi hương đậm đặc đặc hữu cùng với cảm giác giòn tan đánh thẳng vào vị giác của nàng.
Tiêu Y trừng to mắt, vô cùng khó tin.
Còn ngon hơn tưởng tượng của nàng. "Nhị sư huynh, ăn quá ngon."
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, mình cũng ăn, hết sức khinh bỉ Tiêu Y kiến thức thiển cận: "Ha ha, muội cho rằng ta ăn uống tùy tiện à?"
"Cũng không xem thử nó là thứ gì."
Cho dù nhân loại hay yêu thú, tu luyện thời gian dài, mỗi một nơi trong cơ thể đều thấm nhuần linh lực.
Chính như Lữ Thiếu Khanh đã nói: "Đây chính là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất để ướp ra món ăn ngon miệng, có thể gặp không thể cầu."
Đối với nhân loại mà nói, một thân yêu thú đều là bảo vật, đặc biệt là viên yêu đan trong cơ thể càng là lựa chọn đầu tiên để luyện đan.
Ngược lại, nhân loại đối với yêu thú cũng như vậy. Trong mắt yêu thú nhân loại cũng là một con mồi ngon.
"Bạch tuộc quái này cũng không biết đã sống được bao lâu, thịt của nó với người bình thường mà nói, không khác gì thịt thần tiên, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ."
Tiêu Y nghe xong, lập tức lóe mắt to hỏi: "Đối với chúng ta có chỗ tốt gì?
"Ăn ngon." Lữ Thiếu Khanh trả lời giản dị tự nhiên, để Tiêu Y không cách nào phản bác.
Đúng là ăn ngon thật.
Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Nhưng đối với loại gà yếu như muội mà nói vẫn có chút hiệu quả."
Tiêu Y cẩn thận cảm thụ một phen, đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, nàng ăn vài miếng, trong cơ thể có một cỗ linh lực yếu ớt, nhàn nhạt được hấp thu, đây là linh lực tinh thuần nhất, có thể so với mười ngày nửa tháng tu luyện của nàng.
Tiêu Y nhìn qua xúc tu to lớn mười mấy thước còn lại, nước bọt lại một lần nữa ứa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận