Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1573

Chương 1573Chương 1573
Mị Bắc Lạc lại lần nữa ra tay.
Chỉ một trớp mắt, lửa lớn dữ tợn bốc lên ngập trời, từng con rồng lửa quanh quẩn trên không trung như một cái ổ rồng vậy, con nào con nấy đều dữ tợn, tỏa ra lửa lớn ngập trời.
Chúng liên tiếp tấn công Lữ Thiếu Khanh khiến cho hắn liên tục bại lui.
Thấy cảnh này, cuối cùng Mị Bắc Lạc cũng dễ chịu một chút.
Dù ngươi có tà môn cỡ nào cũng không thể là đối thủ của ta.
Lão ta cười lên ha hả: "Lĩnh vực của ngươi đâu? Lấy ra cho ta xem thiên tài này có được lĩnh vực thế nào?"
"Hay ngươi tạm dừng tay để cho ta lĩnh ngộ thêm mấy năm nữa, rồi ta sẽ cho ngươi xem lĩnh vực của ta?" Lữ Thiếu Khanh tránh trái tránh phải, cực kỳ chật vật, nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu thua lời nào.
"Ha ha ha!" Mị Bắc Lạc cười càng thêm càn rỡ.
Đúng như lão ta nghĩ, Lữ Thiếu Khanh chỉ là một tiểu gia hỏa mới hai mươi tuổi, có thể dồn thời gian tu luyện đạt tới cảnh giới này đã rất đáng gờm rồi, không thể có thời gian đi lĩnh ngộ lĩnh vực nữa.
Mị Bắc Lạc lại tiếp tục ra tay, dường như cả đất trời chìm trong biển lửa, lửa lớn cháy bùng bùng liên miên không dứt, như thể muốn đốt cháy thiêu trụi cả thế giới này.
Bọn Du Tế đã trốn thật xa thấy cảnh tượng kinh khủng này cũng sợ tới tê cả da đầu. Đối thủ khủng bố như vậy, Mộc công tử không thể đánh lại được.
Mấy người Du Tế lại lần nữa lo lắng.
Hiện tại bọn họ đã hoàn toàn lên cùng một thuyền với Lữ Thiếu Khanh rồi, Lữ Thiếu Khanh không đánh được, chờ đợi bọn họ chỉ có một chữ "chết".
Trong lĩnh vực, bị tấn công liên tiếp, Lữ Thiếu Khanh có vẻ hết sức chật vật.
Trong lĩnh vực, dường như kiếm ý cường đại cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Lữ Thiếu Khanh vừa trốn tránh vừa chửi ầm lên: "Lão gia hỏa, trong nhà ngươi không có ai dạy phải kính trà yêu trẻ sao?"
"Bắt nạt thanh niên như ta, ngươi nhãn tâm sao?"
Kính già yêu trẻ ư? Sao không thấy ngươi tôn kính lão nhân là ta đây?
Thấy mình đã hoàn toàn ngăn được Lữ Thiếu Khanh, Mị Bắc Lạc cười rất đắc ý: "Chỉ có chút thực lực ấy mà ngươi dám khiêu chiến năm nhà ba phái à?"
Hai người Ngao gia kia chính là con chim ngốc, có ưu thế mà không dùng, lại muốn cứng rắn đánh đu với đối phương.
Hừ, xem Mi gia nhà ta đây. Mị gia nhà ta là gia tộc lớn nhất Trung Châu. Mấy gia tộc nhỏ cỡ Ngao gia này căn bản không xứng đặt song song với Mị gia ta.
Mấy người Du Tế phía xa xa cũng tuyệt vọng ra mặt.
Lục Hắc tự lẩm bẩm: "Xem ra thế là hết rồi."
Mặc dù bọn họ là tu sĩ cấp thấp, nhưng cũng biết tu sĩ Hóa Thần ký đáng sợ và kinh khủng cỡ nào.
Một khi để cho đối phương chiếm được thượng phong thì dù có là cùng cảnh giới cũng khó mà lật ngược được tình tiế, chớ nói chỉ là Lữ Thiếu Khanh có thực lực yếu hơn Mị Bắc Lạc.
Lục Hắc nói với Du Tế: "Thôi, hay chúng ta trốn đi."
Du Tế lại cười khổ nói: "Ngươi cảm thấy chúng ta có thể chạy trốn đến đâu đây?"
"Trước cấp bậc này, chúng ta có cơ hội chạy trốn sao?"
Nói xong, hắn ta thở dài thật sâu: "Là ta liên lụy đến các ngươi."
"Lão đại, ngươi nói những chuyện này làm gì? Chẳng ai ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này."
"Muốn trách thì phải trách tên kia quá cuồng ngạo, rốt cuộc hắn đã làm cái gì mà cả Ngao gia và Mị gia đều phái người đến đuổi giết hắn?"
Đương nhiên vấn đề này cũng khiến cho bọn Du Tế hết sức tò mò, không phải hắn bới mộ tổ của Ngao gia và Mị gia đi chứ?
Lục Hắc lại trầm lặng nói: "Thực ra có thể đoán được mà, tính cách hắn như thế, khẳng định là đã chọc cho cho hai đại gia tộc tức điên lên rồi."
Lục Hắc vừa dứt lời, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh lại vang lên: "Làm sao? Lão già kia? Ngươi chưa ăn cơm sao?”
"Bốc phét thế mà chỉ có chừng ấy thôi à? Ngươi không được à?"
"Thận ngươi hỏng rồi à?"
Mấy người Du Tế cảm thấy bó tay hết sức rồi. Tới lúc này mà còn cứng miệng như thế. "Muốn chết!" Mị Bắc Lạc tức điên lên rồi. Tới lúc này mà hắn còn càn rỡ?
"Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!"
Lão ta hét lớn một tiếng, uy áp kinh khủng tràn ngập.
Mịi Bắc Lạc bị Lữ Thiếu Khanh chọc cho nổi giận lôi đình. Lão ta sống bao nhiêu năm rồi mà chưa từng thấy tiểu hỗn đản nào mạnh miệng như thế.
Theo như lão ta thấy, bị lão ta tấn công, mặc dù Lữ Thiếu Khanh khá chật vật nhưng vẫn có thể nhảy nhót tưng bưng, há miệng đã dội cho huyết áp người ta xộc thẳng lên tận đỉnh đầu rồi.
Thế là lão ta phẫn nộ, quyết định không nương tay nữa, phải nhanh chóng chơi chết quả trứng thối này.
Chơi chết hắn, cũng là giải thoát cho lỗ tai mình thanh tịnh, bảo vệ tốt huyết áp của mình.
Mi Bắc Lạc bật hết hỏa lực, chỉ trong chốc lát, trên bầu trời không chỉ có lửa lớn bừng bừng mà còn có lôi đình đùng đoàng, gió bão gào thét.
Ba pháp thuật có thuộc tính khác nhau phóng lên tận trời, hỏa diễm bùng cháy khắp nơi, cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội, uy lực cường đại bộc phát, thiên địa vì đó mà run rẩy.
Dù mấy người Du Tế đứng quan sát cách đó thật xa cũng cảm thấy hô hấp khó khăn, khoảng cách chừng ấy mà họ vẫn cảm thấy giống như trời sập.
Có lẽ trời sập cũng chưa chắc đã nhanh được như thế.
Cảm nhận được uy lực đáng sợ, sắc mặt mấy người Du Tế xám xịt như tro.
"Xong đời. Lần này chết chắc thật rồi!" "Tấn công khủng bố như thế, ai mà ngăn được chứ?"
"Hắn chết chắc rồi!"
Đòn tấn công mãnh liệt như thế khiến cho bọn họ cảm thấy tận thế cũng không thể hơn được.
Hai mắt Mị Bắc Lạc lóe lên lập lòe, lập tức đánh ra hơn mười đòn phép thuật nữa, cũng khiến cho lão ta thấy hơi kiệt sức.
Ôi, mình già rồi, yếu rồi sao?
Nhưng thế cũng đủ rồi.
Lão ta rất ít khi dùng đến chiêu này, nhưng một khi đã dùng thì không mấy người có thể ngăn cản được.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh bị pháp thuật nuốt chửng, trong lòng lão ta âm thâm đắc ý.
Thậm chí lão ta còn muốn đi tìm Ngao Trường Đạo và Ngao Tăng tán gẫu một chút - các ngươi xem, đây mới là biện pháp hữu hiệu nhất để đối phó với kẻ địch.
Lấy thế lôi đình vạn quân giết hắn luôn!
Ngao gia các ngươi quá cuồng ngạo rồi, lại thấy tuổi hắn còn trẻ mà coi thường.
Hừ, làm người phải giống như ta đây này, cẩn thận tí một, tuyệt đối không xem nhẹ người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận