Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 763 - Đại ca, huynh đánh bại hắn rồi sao?



Chương 763: Đại ca, huynh đánh bại hắn rồi sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÁnh mắt Thái Thế An càng thêm hung ác, tiếng sáo chợt biến đổi.Nếu như nói, vừa rồi nghe là uyển chuyển du dương, như vậy hiện tại chính là chuyển biến đột ngột, trầm thấp khắc nghiệt.Tiếng sáo hình thành sóng âm vô hình, giống như thủy triều liên miên không dứt, từng đợt từng đợt đánh tới Lữ Thiếu Khanh, không cho Lữ Thiếu Khanh có bất kỳ cơ hội phản kháng nào."Phụt!"Dưới sự công kích của Thái Thế An, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên phun máu tươi, Mặc Quân kiếm trong tay tuột ra, bóng dáng của hắn từ trên trời rơi xuống, chìm vào trong khe nứt trên mặt đất, biến mất không còn tăm tích."Ha ha!"Thái Thế An thấy thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được cười ha ha."Đại, đại ca!"Thái Thế Định không biết từ đâu chạy ra, bộ dáng ông ta cũng vô cùng thê thảm.Cả người máu me đầm đìa, trong vụ nổ vừa rồi, ông ta suýt chút nữa đã biến mất.May mà ông ta cũng cách hơi xa, phản ứng lại nhanh chóng, mới miễn cưỡng giữ mạng nhỏ của mình."Đại ca, huynh đánh bại hắn rồi sao?"Thái Thế Định nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa, suýt chút nữa ông ta đã chết.Hiện tại tuy là ông ta vẫn giữ được mạng nhỏ, nhưng lại bị thương nghiêm trọng, cả người gần như bị phế.Đối với Lữ Thiếu Khanh, ông ta hận thấu xương.Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy người nào đê tiện như vậy."Không chết, nhưng cũng không kém nhiều lắm." Thái Thế An thu hồi nụ cười, bình tĩnh mà lại tự tin.Lão ta tin tưởng Hoán Hồn Địch của mình, không tin có người có thể chịu đựng được công kích của lão ta lâu như vậy.Dưới sự công kích của lão ta, linh hồn Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối bị thương nặng, đây là uy lực của Hoán Hồn Địch.Mặc dù còn có hơi thở, nhưng linh hồn bị tấn công, cũng không khác chết cho lắm.Thánh tộc bị trục xuất, công pháp thiếu hụt, pháp quyết chủ tu tinh thần và linh hồn đã ít lại càng ít.Có Hoán Hồn Địch trong tay, Thái Thế An làm mọi việc đều thuận lợi, ai tới cũng không dễ gây chuyện."Nhưng mà." Thái Thế An nhìn khe nứt phía dưới, lạnh lùng nói: "Nếu không chém hắn thành muôn mảnh, không tiêu được mối hận trong lòng ta."Nói xong, lão ta đi thẳng xuống đất.Bởi vì tốn ma thạch nổ tung và trận chiến vừa rồi của hai người, trên mặt đất phủ kín những hố sâu lớn nhỏ không đồng nhất, nơi mắt có thể nhìn thấy, mặt đất nứt ra, phủ kín bằng những khe nứt lớn nhỏ sâu không thấy đáy.Thần thức của Thái Thế An tràn ngập khắp nơi, lão ta muốn xem Lữ Thiếu Khanh hiện tại thế nào.Nhưng khi thần thức của lão ta đảo qua, lại nhịn không được kinh ngạc, lão ta không phát hiện ra tung tích Lữ Thiếu Khanh.Người, người đâu?Thái Thế An thấy rất rõ ràng, Lữ Thiếu Khanh đích thật là ngã vào trong khe nứt này, mà bây giờ lại tìm không thấy tung tích của hắn.Trong lòng Thái Thế An sinh ra dự cảm không ổn.Lúc này, giọng Lữ Thiếu Khanh lại vang lên một lần nữa, truyền đến từ trên trời: "Ngươi đang tìm ta sao?"Thái Thế An ngẩng đầu, trên bầu trời, ngọn lửa đen trắng bao phủ bầu trời, tựa như ngọn lửa diệt thế.Thái Thế Định miễn cưỡng đứng, một tay đỡ cây cối bị nổ chỉ còn lại một nửa, thoạt nhìn rất chật vật.Nhưng ông ta không để ý đến, ánh mắt của ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào huynh trưởng của mình, ông ta muốn tận mắt nhìn thấy huynh trưởng chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh.Thật đáng hận, từ nhỏ đến lớn Thái Thế Định chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy, cũng chưa từng thấy tên nào đê tiện đáng giận như thế.Thực lực mạnh mẽ như vậy mà lại muốn giả bộ không chịu nổi một kích, làm ông ta và huynh trưởng lơ là.Khiến cho ông ta và huynh trưởng bị thương trong vụ nổ, nếu như không phải ông ta cách khá xa và huynh trưởng của ông ta đã ngăn cản phần lớn uy lực vụ nổ thì hôm nay ông ta chắc chắn sẽ bị nổ chết, chết rất nghẹn khuất.Nhưng mà…Thái Thế Định nhìn Lữ Thiếu Khanh rơi vào khe nứt, không biết sống chết, không thấy bóng dáng.Trên mặt ông ta lộ ra nụ cười lạnh: "Ngươi có xảo quyệt thì thế nào? Trước thực lực tuyệt đối, cuối cùng ngươi vẫn khó thoát khỏi cái chết."Đối với thực lực của huynh trưởng mình, Thái Thế Định tràn ngập lòng tin.Nguyên Anh tầng năm, ở vùng này đã là vô địch rồi.Thái Thế An còn có Hoán Hồn Địch, có vài Nguyên Anh hậu kỳ cũng không chắc đã là đối thủ.Huynh trưởng của ông ta chưa bao giờ khiến cho ông ta thất vọng, cho dù gặp phải kẻ địch gì, huynh trưởng của ông ta đều sẽ đánh bại kẻ địch, sừng sững không ngã.Cho dù Lữ Thiếu Khanh lần này xảo quyệt hơn nữa cũng giống như vậy.Thái Thế Định căm hận nói: "Đợi lát nữa, ta muốn rút linh hồn của ngươi ra, thiêu đốt ngàn vạn năm."Ông ta tràn ngập oán hận đối với Lữ Thiếu Khanh, không đơn thuần là bởi vì Lữ Thiếu Khanh xảo quyệt, lừa ông ta, làm hại ông ta bị thương, mà quan trọng hơn là bởi vì Lữ Thiếu Khanh xuất sắc, làm cho ông ta ghen tị đến phát điên.Ông ta tu luyện cả đời, hơn một trăm tuổi, nhưng vẫn chỉ là Nguyên Anh tầng hai.Mà tuổi tác của Lữ Thiếu Khanh có lẽ ngay cả số lẻ của ông ta cũng không bằng, vậy mà lại có thể làm cho huynh trưởng của ông ta chịu thiệt một trận.Thiên phú xuất sắc như vậy, thực lực lại mạnh mẽ như vậy, còn có tâm tư xảo quyệt, cho dù là ở phương diện nào cũng đều nghiền ép ông ta, khiến trong lòng ông ta càng thêm oán hận.Ngươi có thể đánh bại ta, nhưng ngươi không thể giỏi hơn ta.Dưới kiểu suy nghĩ này, Thái Thế Định cắn răng, ánh mắt tràn ngập chờ mong, chờ mong huynh trưởng của mình bắt Lữ Thiếu Khanh, rút linh hồn của hắn ra, thiêu đốt vạn năm.Nhưng mà khi Thái Thế An hạ xuống, đứng ở mép khe nứt, chỉ chốc lát sau liền thay đổi sắc mặt.Thái Thế Định vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì trên bầu trời đã truyền đến giọng nói của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh không biết đã xuất hiện trên bầu trời từ khi nào, hắn cầm Mặc Quân kiếm trong tay mang theo lãnh ý, nụ cười khinh miệt làm Thái Thế An đau đớn, cũng kích thích Thái Thế Định ở xa xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận