Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1928

Chương 1928Chương 1928
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Kế Ngôn không thèm chú ý đến hắn: “Đệ có phá giải được đại trận này không?”
“Có phải huynh bị ngốc không?” Lữ Thiếu Khanh nhìn như nhìn kẻ ngốc: “Ơ với sư muội lâu, bị lây rồi à?”
Tiêu Y tức giận, rất muốn kháng nghị.
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục mắng: “Nghĩ thôi cũng biết thứ trấn áp bên dưới đáng sợ chừng nào, đầu óc bị nhũn mới đi phá đại trận.”
“Tu bổ thì sao?” Kế Ngôn chỉ vào trận văn màu đen: “Đệ không cảm thấy có vấn đề sao?”
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: “Đương nhiên là có vấn đề, vừa nhìn là biết bị ăn mòn.”
“Nhưng, cái này liên quan quái gì đến ta?”
“Trận pháp cấp tám, huynh tưởng là chơi nhà chòi à? Nói tu bổ là tu bổ.”
Đại trận cấp tám, ép khô Lữ Thiếu Khanh hắn cũng không đủ vật liệu để bố trí.
Đại trận trước mắt này, Lữ Thiếu Khanh tin tuyệt đối tập hợp toàn bộ Yêu giới mới có thể bố trí ra.
Hơn nữa, hắn cũng không có hảo tâm và nghĩ vụ đó: “Trời sập có người cao ở Yêu giới chống, loại người dị tộc như ta không cần nhúng vào.” “Tranh thủ thời gian tìm tới sư phụ, sau đó chạy trở về Thập Tam Châu nhần giới thôi.”
Tiêu Y hỏi: “Nhị sư huynh, huynh không có cách nào sao?”
“Không có.” Lữ Thiếu Khanh tức giận, thành thật trả lời: “Ai biết phía dưới tồn tại thứ gì?” “Lỡ như không cẩn thận phá vỡ, khiến đồ vật bên trong lao ra thì sao? Muội cản à?”
Nhìn toàn bộ đại trận này lấy tháp cao làm trung tâm, trận văn một bên màu trắng, một bên màu đen, trong lòng Tiêu Y cũng bồn chồn.
Một khi đồ vật bị trấn áp bên dưới xuất hiện, nàng tuyệt đối không đủ nhét kẽ răng. Sau đó Tiêu Y lắc đầu, hỏi: “Nhưng, làm thế nào tìm sư phụ đầy?”
Kế Ngôn lẫy ra la bàn, lúc này, kim đồng hồ trên mặt la bàn đột nhiên chỉ hướng đến tháp cao trước mặt bọn họ. Tiêu Y kinh hỉ: “Sư phụ ở bên trong?”
Tìm lâu như vậy, cuối cùng tìm được sư phụ rồi.
Tiêu Y kích động.
Lữ Thiếu Khanh thì nhắc nhở Kế Ngôn: “Lấy mệnh giản ra xem, sư phụ chết chưa?” “Không phải bị đè thành cặn bã ở dưới đó rồi đấy chứ?” “Bình thường huynh không thử kiểm tra mệnh giản một chút à?”
Kế Ngôn lắc đầu: “Mệnh giản của sư phụ không sao, lúc ta xem, đệ có nhìn thấy à?”
Đầu Lữ Thiếu Khanh lớn lên: “Định đi vào à?”
Pháp khí cấp tám trấn áp ở đây làm trận nhãn, quả thực là vô cùng hung ác.
Đừng thấy giờ bọn họ đang ở rất gần nhưng đại trận không hề có chút phản ứng gì. Nhưng đây là một đại trận cấp tám, nói không chừng có trận linh thành tinh rồi.
Bọn họ dám xông vào lung tung, trận linh sẽ không ngại cho bọn họ lĩnh giáo xem thế nào gọi là uy lực đại trận cấp tám. Lữ Thiếu Khanh không kìm được phàn nàn: “Chim ngốc ngốc rồi, sư phụ cũng ngốc luôn sao? Nơi như thế này mà cũng dám xông vào lung tung?”
“Mấy năm nay sư phụ đến Yêu giới bị đám ngốc Yêu giới lây rồi à?”
“Thật là, có đồ đệ thông minh như ta, sao không học được vài phần thông minh từ trên người ta chứ?”
Kế Ngôn khẽ nói: “Ít lải nhải, tranh thủ thời gian dẫn đường.”
Lữ Thiếu Khanh khó chịu nói: “Phiền phức!”
Sau đó chuẩn bị tiến lên nhìn xem đây là đại trận gì.
Cho dù muốn xông vào cũng phải thăm dò rõ ràng mới được.
Tuy nhiên ngay vào lúc Lữ Thiếu Khanh tới gần tháp cao, cửa lớn đóng chặt dưới tháp cao đột nhiên mở ra, giống như đang hoan nghênh bọn họ vậy.
“Fuck!” Lữ Thiếu Khanh suýt nữa muốn quay đầu bỏ chạy. Tiêu Y cũng căng thẳng: “Bên trong, bên trong có người không?” Kế Ngôn nhìn thoáng qua: “Sư phụ không phải người?” Tiêu Y le lưỡi, sư phụ còn đang ở bên trong đấy. “Muốn, muốn vào sao?” Tiêu Y nhìn cửa lớn mở ra, kinh nghi bất định.
“Vào cái cọng lông.” Lữ Thiếu Khanh chạy về, cách thật xa, nhìn chòng chọc vào cửa lớn, thần thức cũng không thăm dò được tình hình bên trong: “Không nên tùy tiện đi vào, nếu không khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc đấy.”
“Cần thận tìm hiểu rõ ràng hãng tính.”
“Còn tìm hiểu cái gì?” Kế Ngôn không có nhiều kiên nhân như vậy: “Sư phụ ở bên trong, trực tiếp đi vào đi, gặp nguy hiểm tính sau.”
Sau khi nói xong, trực tiếp bay thẳng về phía tháp cao. “Fuck!” Lữ Thiếu Khanh tức giận tới mức giơ chân: “Cái tên không biết nghe lời, chờ một chút thì huynh có thể chết sao?”
“Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?” Tiêu Y nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
“Còn có thể làm sao?” Lữ Thiếu Khanh tức giận rất muốn đánh Kế Ngôn một trận, nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi đi vào, ta ở chỗ này chờ nhặt xác cho các ngươi.”
Lời mặc dù nói như thế, nhưng vẫn đi theo lên.
Tiêu Y cười hắc hắc, mạnh miệng mầm lòng.
Đại sư huynh lên rồi, huynh sẽ ở đằng sau đứng nhìn sao? Tiêu Y vui vẻ mang theo ba tiểu linh sủng tiến vào, vừa bước vào cửa lớn, trước mắt nàng bỗng nhiên hiện ra một đạo hắc ảnh lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh. Tiêu Y kinh hãi, là ai?
Kẻ địch sao?
Nhưng Tiêu Y rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Mặc kệ kẻ địch là ai đầu đang đang tìm cái chết, lại dám đi đối phó Nhị sư huynh.
“Âm!”
“Ôi!” Lữ Thiếu Khanh quát to một tiếng, ôm đầu kêu lên. Tiêu Y một lần nữa kinh hãi, kẻ địch lợi hại như vậy sao? Nhị sư huynh cũng không phải đối thủ?
Nhưng sau khi Tiêu Y nhìn thấy rõ ràng, mắt lập tức đỏ lên.
“Sư phụ..."
Người tới rõ ràng là Thiều Thừa, ông ta đang thở hồng hộc trừng Lữ Thiếu Khanh: “Tên khốn, có phải trông ngóng sư phụ ta đây chết sớm một chút không?” Trạng thái của Thiều Thừa cũng không tốt lắm, trong sắc mặt tái nhợt mang theo chút hồng nhuận.
Khí tức của ông cũng không thông thuận, ngay cả Tiêu Y cũng cảm nhận được.
Xem ra ông bị thương cũng không nhẹ.
Lữ Thiếu Khanh sờ đầu, nói thầm: “Sư phụ, người vân chưa chết à?”
Thiều Thừa càng tức, ánh mắt nhìn chằm chằm cái mông của Lữ Thiếu Khanh, đưa tay tóm lẫy.
Lần này Lữ Thiếu Khanh cũng không nhường, không nói hai lời, lập tức tránh đi.
Dương dương đắc ý cười: “Sư phụ, từ nay về sau, người đừng mong đụng một chút vào mông con nữa.” “Cái mông của con do con quyết chứ không phải do người ta quyết.”
Thiều Thừa tức chết, hơn hai mươi năm không gặp, nhị đồ đệ vẫn chọc giận người như vậy.
Tiêu Y thấy thế, vội vàng nhảy ra: “Sư phụ, người không sao chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận