Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1643

Chương 1643Chương 1643
Mặt trời như biến mất, giữa thiên địa trở nên lờ mờ, trên bầu trời, vô số ngôi sao lấp lánh, bỗng nhiên một ngôi sao trời chói mắt nhất bắn ra một đạo tỉnh quang, từ trên trời giáng xuống, phóng tới Sào Diễn.
Sao rơi!
Sào Diễn nhìn thấy một màn này, còi báo động trong lòng vang to, khí tức tử vong càng thêm nồng đậm.
Cảm nhận được nguy hiểm, hắn ta biết mình không xuất ra toàn lực thì thứ chờ đợi hắn ta chỉ có tử vong.
Sào Diễn nổi giận gầm lên một tiếng, cổ tay xuất hiện vài kiện pháp khí, ném mạnh ra, hóa thành tầng tầng vòng bảo hộ, bảo hộ hắn ta sau lưng. Tâng tầng vòng bảo hộ, đủ mọi màu sắc, bảo vệ hắn ta, tựa như con rùa đen nấp trong mai rùa.
Tỉnh quang xuyên phá hư không, tựa như lưu tỉnh xẹt qua trên không trung, rơi mạnh xuống.
"Phanh phanh."
Từng tầng từng tầng vòng bảo hộ Sào Diễn đặt kỳ vọng cao vỡ vụn, không có bất kỳ tác dụng gì, ngay cả trì hoãn một chút cũng không làm được.
Sắc mặt Sào Diễn đại biến, còn muốn làm chút gì đó nhưng cũng đã không còn kịp nữa rồi.
"AI"
Cuối cùng, tỉnh quang đánh mạnh trúng Sào Diễn, máu tươi của Sào Diễn điên cuồng phun ra, kêu thảm rơi xuống đại địa. Một tiếng hét thảm, vang vọng đất trời, khiến thành Thiên Phỉ triệt để chấn động.
Vô số người xôn xao, không thể tin vào hết thảy những gì mình nhìn thấy.
Một kích của Lữ Thiếu Khanh lại khiến Sào Diễn phun máu tươi, bản thân bị trọng thương, rơi xuống đại địa như lưu tỉnh.
Một kỹ chỉ uy, khủng bố như thế sao?
Sào Diễn ẩn giấu đi thực lực, cuối cùng bạo phát ra, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy Lữ Thiếu Khanh nhất định phải thua.
Kết quả lại vượt quá dự kiến của tất cả mọi người.
Sào Diễn không trụ được mấy hiệp liền bị đánh bay, bản thân bị trọng thương. Thực lực sau khi bộc phát biểu hiện ra ngược lại không bằng trước đó, khiến cho người ta hoài nghỉ sâu sắc rằng trong quá trình Sào Diễn biến thân tiêu hao quá nhiều năng lượng, cho nên sau đó đã không còn chút sức lực nào chiến đấu.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Lữ Thiếu Khanh đứng lơ lửng trên bầu trời.
Mặc dù trong mắt bọn hắn bóng dáng của Lữ Thiếu Khanh vẫn có kích cỡ tương đương với con kiến, người thị lực kém một chút căn bản không nhìn thấy hẳn.
Nhưng tất cả mọi người cảm thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh đỉnh thiên lập địa, tựa như thiên địa cự nhân, vượt ngang chân trời, tựa như thần minh, nhìn xuống nhân thế, làm cho lòng người nảy sinh kính sợ. Con mẹ nói
Cố Quân Hào cả người đều sửng sờ, trong lòng điên cuồng mắng Sào Diễn không chịu dốc sức.
Con mẹ nó, thân thể ngươi yếu như thế thì đâu cần bước ra để rước lấy mất mặt xấu hổ chứ.
Nếu như có thể, Cố Quân Hào cũng muốn xông lên thay Sào Diễn thu thập Lữ Thiếu Khanh.
Hoặc là, Cố Quân Hào muốn xông tới vả cho Sào Diễn mấy bạt tai lên mặt, cho người ta hi vọng, cuối cùng khiến người ta tuyệt vọng, thế là thế nào?
Ngươi cũng dám tự xưng là tu sĩ Hóa Thần sao?
Mặt mũi của tu sĩ Hóa Thần bị thứ nam nhân yếu ớt như ngươi làm mất hết rồi Đám đệ tử Quy Nguyên Các cũng đều nhìn mà choáng váng.
Hóa Thần đấy, Hóa Thần xuất thủ cũng đánh không lại Lữ Thiếu Khanh sao?
Có còn thiên lý nữa không?
Có còn vương pháp nữa không?
Vì sao ông trời có thể khoan nhượng một thiên tài yêu nghiệt kinh khủng như thế tồn tại?
Ông trời có từng cân nhắc đến cảm nhận của những tu sĩ bình thường bọn hắn không?
Nhưng, Hề Hạc lấy lại tinh thần, cắn răng: "Vẫn chưa, chúng ta vẫn chưa thua”
Sào Diễn bị một kiếm đánh bay, trong lòng Lữ Thiếu Khanh không có chút ba động nào, ngay cả loại tôn tại như Ngao Trường Đạo đối mặt với Lục Tiên Kiếm quyết còn phải chịu thiệt thòi, chớ đừng nói chỉ là Sào Diễn.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh dò xét bốn phía, trong lòng nâng cao cảnh giác.
Tuy nhiên, hắn không phát giác được gì, chỉ cảm giác được có một đôi mắt trong bóng tối nhìn chằm chằm hắn, tựa như dã thú trong bóng tối khiến hắn rất không thoải mái.
Không ra?
Lữ Thiếu Khanh trong lòng cười lạnh, hắn giơ Mặc Quân kiếm lên, một lần nữa vung về phía Sào Diễn.
Sào Diễn nguy hiểm đến tính mạng, không tin người sau lưng không ra.
Sào Diễn nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh xuất thủ với mình, kiếm quang kinh khủng khiến trong lòng của hẳn ta khó mà sinh ra lòng kháng cự, Sào Diễn không thể không hô to: "Sư phụ, cứu conl"
Mặc dù rất mất mặt, nhưng giờ này khắc này, mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Cùng với tiếng hô to của Sào Diễn, thời gian giữa thiên địa như ngừng lại, trong hư không truyền tới một âm thanh mờ mịt.
"Tiểu gia hỏa, tới rồi!"
Tiếp đến thiên địa như dấy lên gợn sóng, giống như mặt nước tạo nên gợn sóng, có người từ dưới mặt nước xuất hiện.
Một lão giả áo xám từ trong hư không đi ra, thân thể lớn tuổi, giống như nến tàn trong gió, lão nhân lão niên tuổi xế chiều.
Nhưng mà, mắt ưng câu mũi lại khiến lão ta tăng thêm mấy phần âm tàn và hung ác, không ai có thể liên hệ lão ta với hình ảnh thiện lương hiền lành được.
Lão ta xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt mọi người, trở thành tiêu điểm giữa thiên địa.
Thấy lão giả xuất hiện, Hề Hạc nhẹ nhàng thở ra, sau đó đắc ý cười ha hả, âm thanh gần như quanh quẩn khắp thành Thiên Phỉ, làm cho tất cả mọi người đều nghe thấy được.
"Ha ha, gia gia, gia gia của ta tới rồi"
"Hóa Thần của Quy Nguyên Các, hậu kỳ cảnh giới tầng tám, ai có thể địch?"
Vô số người nghe vậy, hít một hơi lạnh.
Hóa Thần hậu kỳ, cảnh giới tâng tám, tôn tại này mạnh chừng nào chứ? "Nói, nói đùa à?"
"Hóa, Hóa Thần hậu kỳ, cảnh giới †ầng tám, đây là tồn tại dạng gì?"
"Tề Châu, có ai có thể là đối thủ của hắn sao?"
"Quy Nguyên Các cường đại như thế sao?"
Người của thành Thiên Phỉ nhao nhao kinh hô, bị sự xuất hiện của Hề Ung chấn kinh.
Cố Quân Hào bên này suýt chút nữa đã hát vang một khúc ca.
Còn tưởng rằng Quy Nguyên Các cứ như vậy xong đời rồi, vẫn may, cuối cùng vân xứng đáng với ba chữ Quy Nguyên Các, phái ra tồn tại có trọng lượng.
Trong lòng hắn ta đắc ý, ánh mắt theo bản năng nhìn sang vị trí Doãn Kỳ.
Nhưng mà hắn ta vừa nhìn sang liền cảm thấy choáng váng, Doãn Kỳ cùng Thái Mân không biết đã biến mất từ lúc nào, chỉ có mấy lỗ lưu lại hổng trên mặt đất, đó là dấu vết Doãn Kỳ cắm cự kiếm lưu lại. Chương 1644
Đi đâu rồi?
Cố Quân Hào bên này nói thầm, không phải là chạy trốn đấy chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Quân Hào tiếc hận.
Mà Doãn Kỳ bên này mang theo Thái Mân về tới chỗ ở của Lữ Thiếu Khanh, Thái Mân rất hiếu kì: "Sư tỷ, sao vậy?"
Sau khi Doãn Kỳ đi vào viện tử này, cổ tay khẽ đảo, thấp giọng nói: "Thiếu Khanh từng nói với ta, một khi xuất hiện kẻ địch cường đại, bảo ta trở về tìm tổ sư đến"
Thái Mân chấn kinh: "Lữ sư huynh đã sớm nghĩ tới điểm này rồi?"
Ngay cả Hề Ung đến đều đoán được rồi?
Tâm tư này, cũng không tránh khỏi quá đáng sợ nhỉ?
Doãn Kỳ lẩm bẩm: "Sư phụ nói rồi, trong môn phái, giảo hoạt nhất chính là hẳn."
Sau đó, nàng ta rót linh lực vào trong lệnh bài, lệnh bài lóe lên quang mang, mặt ngoài sáng lên ánh sáng như thiên nữ vung vẩy rưới xuống chung quanh, dưới mặt đất quang mang sáng lên, một cái truyền tống trận xuất hiện dưới chân hai người.
Thái Mân một lần nữa chấn kinh.
Nơi này là thành Thiên Phỉ, nơi này nàng ta quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, nàng ta có thể khẳng định, nơi này tuyệt đối không có truyền tống trận.
"Đây là truyền tống trận Lữ sư huynh bố trí?"
Thái Mân đã không biết nói cái gì cho phải.
Nàng ta từng nghe nói không ít truyền thuyết liên quan đến Lữ Thiếu Khanh tại Lăng Tiêu phái, nhưng đệ tử môn nhân bên dưới quen biết Lữ Thiếu Khanh không nhiều.
Có người không biết Lữ Thiếu Khanh, biết Lữ Thiếu Khanh đại đa số đều là đánh giá không tốt.
Nỗi sỉ nhục của môn phái, loại người lười biếng...
Chỉ có người đích thân tiếp xúc với Lữ Thiếu Khanh mới biết được Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc lợi hại chừng nào.
Chí ít, hiện tại Thái Mân đã sinh ra cảm giác sùng bái.
Tuổi tác tuy nhỏ, làm việc lại như lão hồ ly.
"Đi thôi, chúng ta nhanh mời tổ sư đến, nếu không hắn sẽ bị đánh chết."
Doãn Kỳ vừa dứt lời, hai người đã biến mất trong truyền tống trận.
"Tiểu gia hỏa, sự trưởng thành của ngươi rất vượt quá dự liệu của ta" Hề Ung nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt mang theo kinh nghi bất định, đồng thời còn có sát ý thật sâu.
"Lão già, không biết xấu hổ."
Hề Ung bình tính xuất hiện, không tận lực tản mát ra khí tức kinh khủng giống lần trước nhưng lại khiến cho tất cả mọi người có một loại cảm giác nặng tu.
Tựa như đối mặt với một con hung thú tuyệt thế, một khi thức tỉnh, chắc chắn diệt thế. Tất cả mọi người đều biết Hề Ung cường đại hơn, đáng sợ hơn so với Sào Diễn.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại tuyệt đối không khách khí, chỉ vào Hề Ung chửi ầm lên.
Nhìn thấy Hề Ung, Lữ Thiếu Khanh hận đến mức nghiến răng.
Lúc trước hắn vẫn chỉ là Nguyên Anh, Hề Ung đã không nói võ đức theo đuôi hắn đến Yến Châu, muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, giết hắn.
Nếu như không phải Liễu Xích ở bên cạnh dọa Hề Ung đi, giờ có thể Lữ Thiếu Khanh đang đi nhà trẻ học vỡ lòng rồi.
Đương nhiên, đó là đầu thai tốt, đầu thai không tốt, lúc này chắc đang cởi truồng chăn trâu.
Từng gặp kẻ hèn hạ, nhưng chưa từng gặp kẻ hèn hạ như thế. Hiện tại cũng là đi theo Sào Diễn đến đây, núp ở phía sau muốn làm hoàng tước.
Người Quy Nguyên Các đều hèn hạ vô sỉ như vậy, còn vô sỉ hơn cả hắn.
Cái này không thể nhịn.
Trên thế giới người người đều vô sỉ như vậy, thế giới tốt đẹp ở đâu?
Một mình hắn hèn hạ vô sỉ là được rồi, những người khác không được.
Cho nên, lần này phải xử lý lão già này, tiêu diệt Quy Nguyên Các, triệt để tận diệt môn phái vô sỉ này.
"Già mà không chết là tặc, sao con rùa già ngươi còn chưa chịu chết đi?"
"Lần trước cụp đuôi chạy trốn, lần này còn dám ra đây à? Cái đuôi dài ra rồi à?”
"Lúc nhỏ đánh không lại ta, lớn bước ra, lớn đánh không lại, già lại cút ra đây, đến khi ngươi đánh không lại, có phải đến phiên lão tổ tông Quy Nguyên Các các ngươi bật nắp quan tài nhảy ra không?"
"Ta thấy mặt mũi tất cả đám người Quy Nguyên Các các ngươi đều gãy từ giữa rồi, vừa mất mặt vừa da mặt dày."
"Đến đây, đến đây, để cho ta đâm ngươi mười kiếm tám kiếm, xem thử rốt cuộc da mặt lão già ngươi dày đến chừng nào?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Hề Ung măng to một trận, tất cả mọi người sợ ngây người.
Đại ca, lá gan của ngươi rốt cuộc lớn chừng nào vậy?
Đây là tồn tại còn cường đại hơn cả Sào Diễn, có vẻ như cũng là tồn tại mạnh hơn ngươi, ngươi còn dám mắng? Chẳng lẽ chỉ có người to gan mới có thể đủ tư cách trở thành Hóa Thần?
Thái Khám ôm đầu, đã không muốn nói chuyện nữa.
Đối mặt với loại tồn tại kinh khủng này ngươi còn dám măng như vậy, học giận lão ta, một chưởng vỗ xuống, thành Thiên Phỉ còn lại cặn bã sao?
Cố Quân Hào càng thêm vui vẻ.
Mắng chửi đi, mắng chửi đi, ngươi mắng càng hung ác, chết càng thảm.
Thật là, cho rằng mình có chút thực lực là vô địch thiên hạ rồi sao?
Hề Ung bị Lữ Thiếu Khanh chỉ mặt mắng to, bên ngoài lão ta không có biểu hiện gì nhưng trong ánh mắt nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh đã hung hiểm hơn, sát ý lạnh thấu xương như một đám lửa đang hội tụ thiêu đốt trong lồng ngực. Lão ta càng nhìn sát ý càng dày đặc
Nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng lão càng muốn đem Hề Hạc ra so sánh với Lữ Thiếu Khanh theo bản năng.
Kết quả vừa so sánh, hắn có kích động muốn xông qua đánh chết cháu của mình, đưa đi đầu thai được rồi đấy.
Hề Hạc lớn tuổi hơn Lữ Thiếu Khanh, hai người cũng có thể nói là cùng thế hệ.
Nhưng mà Hề Hạc so với Lữ Thiếu Khanh chênh lệch rất rất nhiều.
Có lẽ chỉ phương diện tuổi tác có thể vượt được Lữ Thiếu Khanh thôi.
Lúc này, giọng Hề Hạc từ đằng xa truyền đến: "Tiểu tử, ngươi không thể ngờ gia gia của ta cũng tới đúng không?”
"Cái này gọi là gì? Cái này gọi là bọ ngựa bắt ve hoàng tước phía sau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận