Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1455: Chó con từ đâu ra vậy? (tt)

Chương 1455: Chó con từ đâu ra vậy? (tt)Chương 1455: Chó con từ đâu ra vậy? (tt)
Duy chỉ có mấy người Giản Bắc, Ngao Đức là không kinh ngạc mấy.
Dù sao Tiêu Y cũng đã mắng Ngao Đức một trận rồi, Lữ Thiếu Khanh thân là sư huynh, dám mắng Công Tôn Liệt cũng cực kỳ bình thường.
Không dám măng mới là không bình thường.
Sắc mặt Công Tôn Liệt lập tức sưng đỏ lên như gan heo, lửa giận trong cơ thể hắn ta như muốn phun ra ngoài theo từng lỗ chân lông.
"Đáng chết. Ngươi không sợ ta giết sư muội của ngươi sao?"
Đồng thời, Công Tôn Liệt ra sức, quyết định chơi chết Tiêu Y, cho Lữ Thiếu Khanh một bài học.
Dám mắng hắn ta, sẽ phải trả giá đắt.
Không ít người âm thầm lắc đầu, thì thầm với nhau: "Ôi, đúng là vẫn còn trẻ."
"Không biết trời cao đất rộng, không biết tiến thối có độ."
"Đúng vậy, Công Tôn Liệt làm người nhìn thì tưởng như khiêm tốn, nhưng thực ra cực kỳ hẹp hòi, có thù tất báo. Nha đầu kia gặp nguy hiểm rồi."
"Gặp phải một sư huynh không đáng tin cậy quá thảm rồi."
Ngay khi đám người còn cảm thấy tiếc nuối thay cho Tiêu Y, bỗng nhiên một vòng kiếm quang sáng lên trong gió lốc, như bụng ngực bị mổ toang, Tiêu Y cầm theo Lan Thủy Kiếm từ bên trong giết ra.
Nàng thở hổn hển đi ra, nhìn chăm chăm Công Tôn Liệt, hỏi: 'Đồ chó từ đâu đến thế?"
Đám người lại lần nữa cạn lời.
Quả nhiên, một mạch tương thừa.
"Đáng chết!" Công Tôn Liệt tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo, ra tay cực mạnh.
Một bóng hình màu trắng chợt lóe lên, Giản Nam xuất hiện.
Giản Nam nhẹ nhàng giúp Tiêu Y hóa giải đòn tấn công của Công Tôn Liệt.
Công Tôn Liệt không hề bất ngờ, lạnh lùng cười lên, nói lớn: "Đường đường là tiểu thư Gian gia, lại cam nguyện ở dưới người làm một người hầu sao?"
Sắc mặt của Giản Nam vẫn không đổi, nhưng ánh mắt lại lóe lên tức giận.
Đây là chuyện khiến nàng khó chịu nhất. Dù nàng ta chưa bao giờ nói muốn làm người hầu của Lữ Thiếu Khanh, nhưng cứ bị hắn sai làm hết việc này đén việc khác, có khác nào tiểu đệ đâu.
"Người hầu?" Tiêu Y bên cạnh tức giận mắng: "Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi à? Tranh nhau chạy đi làm chó cho Ngao gia sao?"
"Nam tỷ tỷ là bằng hữu của chúng †a. Có bao giờ nghe nói hai chữ "bằng hữu" chưa?"
"Nhưng nhìn lại loại chân chó như ngươi chắc hẳn cũng không biết thế nào là bằng hữu đâu, với ngươi ấy mà, chỉ có chủ nhân thôi."
Tiêu Y không chút khách khí mà măng ầm lên, Công Tôn Liệt bị mắng đến mức huyết khí cuồn cuộn, hai mắt đen thui.
Thậm chí trong lòng hắn ta còn hơi hối hận.
Nếu biết mình sẽ bị mắng thành chó thế này, nhất định hắn ta đã không dễ dàng nhúng tay vào.
Nhưng giờ đã đến một bước này, hắn ta lạnh lùng nói: "Nha đầu thối, xem ra ngươi tự muốn chuốc lấy đau khổ."
Tiêu Y đứng bên cạnh Giản Nam, không đổi sắc chửi lại: "Chỉ là con chó săn thôi, ngươi cho rằng ta sợ ngươi à?"
Ngao Đức thản nhiên đi lên, cao giọng nói: "Xem ra trận so tài hôm nay chỉ có thể đến đây."
"Hôm khác lại đánh đi."
Ngao Đức nở nụ cười tự tin, hoàn toàn khác dáng vẻ bá đạo phách lối ngày xưa.
Mọi người ở đây thấy vậy không nhịn được mà thầm bĩu môi. Hèn hạ! Muốn nói sự xuất hiện của Công Tôn Liệt không liên quan đến chuyện của Ngao Đức, đến đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.
Mắt thấy Trương Tòng Long không có hy vọng chiến thắng lại cố ý đẩy Công Tôn Liệt ra làm rối.
Dù biết là Ngao Đức cố ý cũng không có cách nào.
"Đây là biện pháp Ngao công tử nghĩ ra sao?”
Có người thì thầm lẩm bẩm, không thể tin nổi.
Ngao Đức làm người bá đạo, nhưng đầu óc cũng không tệ đến mức nghĩ ra được biện pháp thế này.
"Không cần hỏi, khảng định là Công Tôn Liệt thôi, còn có thể là ai?"
"Hiện giờ Công Tôn Liệt tự mình nhảy xuống hố, lại cho Ngao Đức cơ hội thuận lợi trèo ra."
Tiêu Y chỉ vào Ngao Đức rống lên: "Đừng hòng trốn, chỉ là Trương Tòng Long thôi, ta sẽ xử lý gã ta ngay lập tức."
"Ngươi muốn rời khỏi à? Có thể, nhận thua đi!"
"Nhận thua? Trương Tòng Long còn chưa bại đâu, chí ít gã ta cũng phải ngất đi chứ?" Ngao Đức cười ha hả, tràn đầy trào phúng chỉ vào Công Tôn Liệt, nói: "Có phải lúc này ngươi cần nói chuyện với Công Tôn huynh không?"
"Các ngươi giải quyết đi, rồi chúng †a lại tiếp tục."
Ngao Đức không che giấu được sự đắc ý trong lòng.
Giản Nam tiến lên một bước, định ngăn Công Tôn Liệt lại. Nhưng lại bị Ngao Đức cười lạnh uy hiếp: "Giản Nam, ngươi lại nhúng tay à? Tưởng bên này chúng ta không có ai hả?"
Ngao Thương cười ha ha bước lên: "Đánh không lại được ngươi, nhưng ngăn ngươi một lát thì vẫn có thể."
Thực lực của Công Tôn Liệt rất mạnh, hiện tại hắn ta đối phó với Tiêu Y chỉ cần trong một chớp mắt thôi là đủ.
Giản Bắc nghe vậy thì giận dữ: "Mẹ nó chứ, đại ca, bọn họ thật hàn hạ."
"Huynh còn chưa ra tay à?"
"Giúp đỡ chút đi." Lữ Thiếu Khanh lại nói với Giản Bắc.
Giản Bắc bó tay rồi: "Ta không ra tay, huynh không ra tay, huynh chờ nhặt xác sư muội của mình đi."
"Sư muội của huynh không phải người của năm nhà ba phái, cũng không phải học sinh của học viện Trung Châu, bọn họ sẽ không hạ thủ lưu tình đâu."
Giản Bắc chớp chớp mắt, lộ ra ánh mắt có vẻ giảo hoạt. Đánh chết hắn ta cũng sẽ không ra tay.
Hắn ta muốn nhân cơ hội này xem thực lực thật sự của Lữ Thiếu Khanh thế nào.
"Không giúp đỡ sao?"
Giản Bắc xòe hai tay: "Đại ca, không thể làm được."
"Ra tay đi, đánh chết bọn họ!”
Phía xa xa, Công Tôn Liệt đã không nhẫn nại được nữa. Hắn ta hét lớn: "Ta muốn giết ngươi!"
Nói xong, hắn ta ra tay.
Đồng thời, hai huynh đệ Ngao Đức Ngao Thương cũng đồng thời ra tay với Giản Nam. Lữ Thiếu Khanh vẫn thở ơ. Giản Bắc thấy vậy giật nảy mình.
Trong đầu hắn ta lập tức nảy ra bốn chữ "mượn đao giết người"
Đối mặt với Công Tôn Liệt, Tiêu Y chỉ có thể miễn cưỡng giơ kiếm lên ngăn cản.
Thấy cảnh này, những người khác đều lắc đầu.
"Chết chắc rồi!"
"Nha đầu này chết chắc!"
"Làm sao ngăn được đòn tấn công của Công Tôn công tử chứ?"
"Công Tôn Liệt muốn giết người diệt khẩu đây mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận