Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 670 - Lớn rồi mà không có ai làm cho người ta bớt lo



Chương 670: Lớn rồi mà không có ai làm cho người ta bớt loNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh liếc Tiêu Y một cái, Tiêu Y ngầm hiểu, lập tức tiến lại gần kéo áo Thiều Thừa làm nũng."Sư phụ, người nói cho bọn con biết đi, người đi Yêu giới như vậy, con và sư huynh rất lo lắng. Trở về cũng không dễ ăn nói với chưởng môn, còn có, đến lúc đó nếu Đại sư huynh hỏi tới, chúng con phải nói như thế nào?"Lữ Thiếu Khanh hài lòng gật đầu, có tiến bộ, bán manh và uy hiếp, hai bút cùng vẽ.Quyết định của Thiều Thừa là đánh chết cũng không nói ra nguyên nhân thực sự, cho dù có lôi cả chưởng môn ra, ông cũng không dao động quyết tâm của mình.Nhưng tiểu đồ đệ nâng đại đồ đệ ra, quyết tâm của Thiều Thừa đã dao động.Đại đồ đệ cũng không dễ lừa gạt như vậy.Suy nghĩ một chút, Thiều Thừa quyết định tránh nặng tìm nhẹ: "Nếu đã có thể trực tiếp đi Yêu giới, ta muốn đi tìm cao thủ Yêu giới, tìm các đối thủ không tầm thường khác."Lữ Thiếu Khanh hết chỗ nói, hắn không chút khách khí nói: "Sư phụ, với chút thực lực này của người, đi đến đó, chỉ sợ sẽ thành điểm tâm của yêu thú đấy."Thiều Thừa nghẹn trong lòng, vẫn bị ghét bỏ.Thiều Thừa hừ một tiếng: "Ta là Nguyên Anh kỳ, yêu thú muốn ăn thịt ta không dễ dàng như vậy đâu."Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Liễu Xích, lập tức liệt kê ví dụ: "Người xem, nếu thứ này muốn ăn người, người cũng không thể phản kháng đâu."Liễu Xích tức giận mắng: "Nếu ngươi còn nói lung tung nữa, có tin ta ăn ngươi trước hay không."Mặc dù ta là yêu thú, nhưng ta cũng không có thói quen ăn thịt người.Lữ Thiếu Khanh thu hồi tay, làm như không có việc gì, tiếp tục nói: "Còn nữa, người không phải Đại sư huynh, cái gì mà cao thủ Yêu giới, cái gì mà đối thủ không tầm thường, từ khi nào mà người trở nên hiếu chiến như vậy?"Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lóe lên, nhìn chằm chằm Thiều Thừa, khiến tim Thiều Thừa đập thình thịch.Nhị đồ đệ vẫn là quá mẫn cảm, không lừa được hắn.Thiều Thừa chột dạ, ra vẻ tức giận: "Cứ như vậy đi, ngươi có tin hay không thì tùy, lần này vi sư đã quyết định đi."Nghe Thiều Thừa một lần nữa thay đổi tự xưng để biểu đạt quyết tâm của ông.Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ, sao sư phụ lại trở nên không nghe lời như vậy chứ?"Sư phụ."Lữ Thiếu Khanh còn muốn nói chút gì đó, hắn thực sự không muốn sư phụ của mình chạy tới Yêu giới mạo hiểm. Ở trong thế giới này không thơm sao?Làm Phong chủ, sống trong môn phái, nằm phơi thây ra không tốt sao? Nhất định phải ra ngoài phóng túng sao?Đi ra ngoài phóng túng sẽ có nguy hiểm, cần cẩn thận từng li từng tí, nghĩ kỹ rồi mới dám làm.Thiều Thừa vung tay lên, lấy ra uy nghiêm của sư phụ: "Được rồi, việc này không cần nhiều lời, trừ phi ngươi đánh ngất ta rồi khiêng về, nếu không ta nhất định phải đi Yêu giới."Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ bất đắc dĩ, nhìn về phía Liễu Xích, Liễu Xích ở bên cạnh mặt không chút thay đổi, nhưng nhìn thấy biểu cảm bất đắc dĩ của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng ông ta thầm sảng khoái."Tiền bối, ngươi mang sư phụ ta đi theo, thật không có ý định coi sư phụ ta là điểm tâm sao?"Liễu Xích không thèm để ý đến tên tiểu tử Nhân tộc hồ ngôn loạn ngữ này nữa. Nếu không phải bởi vì Tiểu Hồng, ông ta đã sớm đánh chết Lữ Thiếu Khanh rồi.Thật sự cho rằng cao thủ như ông ta không cần mặt mũi sao?Liễu Xích nói với Tiểu Hồng: "Nhóc con, đi thôi, chúng ta rời khỏi đây."Liễu Xích không muốn ở chỗ này thêm một khắc nào nữa, nhìn thấy tiểu tử nhân loại đáng giận này liền phiền.Thiều Thừa cũng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mau rời đi đi, bên ngoài có người tới, cẩn thận một chút."Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ, đây là sư phụ của mình, cũng không thể bắt ông nghe lời như tiểu sư muội được.Trong lòng hắn thở dài: "Mấy người là người lớn, mà không ai có thể khiến ta bớt lo cả."Đại sư huynh là như vậy, người làm sư phụ cũng là như vậy.Làm người nhỏ, thật mệt mà.Lữ Thiếu Khanh lấy tượng gỗ của tổ sư ra giao cho Thiều Thừa: "Cầm đi, qua bên kia cẩn thận một chút, đừng phóng túng lâu quá, nhớ phải mau chóng trở về."Đồng thời còn đưa cho Thiều Thừa một cái nhẫn trữ vật nhét đầy vật liệu.Sau khi Thiều Thừa mở ra, nhất thời kinh ngạc.Bên trong cái nhẫn trữ vật này chứa đầy vật liệu, nhị phẩm, tam phẩm, thậm chí tứ phẩm đều có, tất cả vật liệu cộng lại còn nhiều hơn một môn phái nhỏ.Thiều Thừa sửng sốt nửa ngày, nhịn không được hỏi: "Ngươi đi cướp của ai?"Nhiều vật liệu như vậy, trong đó còn có không ít vật liệu luyện chế sơ bộ, còn có pháp khí chế tạo, vừa nhìn liền biết là xuất phát từ bút tích của một môn phái nào đó.Lữ Thiếu Khanh ha hả cười, nghiêm túc nói: "Sư phụ, người đừng nói lung tung, đồ đệ của người tuân thủ kỷ luật, đã khi nào làm loại chuyện ăn cướp này chưa?"Những lời này, một dấu chấm câu cũng không thể tin.Thiều Thừa suy nghĩ một chút, trong lòng có một suy đoán, nhưng suy đoán đó đã khiến ông giật mình.Cho nên, trước tiên cất kỹ nhẫn trữ vật, tuyệt đối không thể dễ dàng lộ ra ở chỗ này.Lữ Thiếu Khanh nói với Thiều Thừa: "Cầm đi phòng thân đi, lúc cần dùng thì dùng, đừng tiết kiệm. Người mà chết, sư muội ngu xuẩn sẽ khóc đến chết đấy."Tiêu Y bên cạnh mắt đỏ hoe nghe vậy, tức giận nhe răng trợn mắt."Ai, ai khóc."Tiểu Hồng bay đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, chi chi tra tra kêu, nó cũng muốn.Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ đầu chim của nó, mắng: "Ngươi muốn cái rắm, ngươi đi theo ông ta, đến lúc đó nhớ ép khô ông ta, móc sạch vốn liếng của ông ta cho ta."Tiểu Hồng và Thiều Thừa khác nhau, Tiểu Hồng rõ ràng là được Liễu Xích coi trọng, không chừng sẽ bái Liễu Xích làm vi sư. Có Liễu Xích che chở, ở Yêu giới bên kia Tiểu Hồng không dám nói là nghênh ngang mà đi, nhưng cũng không kém nhiều lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận