Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 269 - Đừng có dùng linh phù của ta



Chương 269: Đừng có dùng linh phù của taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuyên Vân Tâm cũng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, nàng ta cũng rất tò mò về vấn đề này.Đánh với ba người Hạ Chính Nhiên thành ra như thế mà còn không bị thương quá nhiều, thế này quá kinh khủng rồi.Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn ẩn giấu thực lực của mình.Hiện tại, hắn thể hiện ra khí tức cường đại, nhưng ai biết hắn còn ẩn giấu nữa không?“Nguyên Anh đấy.” Một câu trả lời nhẹ nhàng của Lữ Thiếu Khanh đã dọa cho Cổ Liệt và Tuyên Vân Tâm biến sắc.Nhưng mà!Cổ Liệt cười lạnh liên tục: “Nếu ngươi là Nguyên Anh, chẳng lẽ ngươi còn ở đây nói nhảm với chúng ta sao?”Tuyên Vân Tâm rất tán thành với câu hỏi này.Nếu là Nguyên Anh, Lữ Thiếu Khanh đã giết hết hai người bọn họ từ lâu, chứ không phải ở đây nói nhảm.Lữ Thiếu Khanh vung trường kiếm lên, nói với Cổ Liệt: “Được rồi, hiện tại đưa cái bóng đèn già nhà ngươi lên đường trước đi đã, ta cần gặp riêng Vân Tâm một chút.”“Chuyện trong rừng cây lúc trước, ta vẫn nhớ vô cùng.”Nhắc đến chuyện trong rừng cây, trái tim Tuyên Vân Tâm hỏng luôn rồi.Nàng ta dậm chân phẫn nộ kêu lên: “Giết hắn đi, Cổ trưởng lão, không tiếc bất cứ giá nào, phải nhanh chóng giết hắn!”Mỗi lần nhớ lại chuyện này, nàng ta đều hận đến thấu xương.Cổ Liệt cười lạnh, mặc dù cũng giật mình với tâm cơ của Lữ Thiếu Khanh.Nhưng gã ta vẫn tự tin vào thực lực của mình.“Hừ. Ta không tin ngươi chiến đấu với ba người bọn họ mà không bị thương chút nào.”“Chết đi!”Cổ Liệt lại lần nữa ra tay.Cảnh giới thực lực của Cổ Liệt gần giống như hắn.Đều là Kết Đan tầng tám.Lữ Thiếu Khanh tắt đi nụ cười hi hi ha ha, ra tay trước.Vẫn là kiếm khí lên trước.Thấy Lữ Thiếu Khanh vẫn tấn công như vậy.Nụ cười trên mặt Lữ Thiếu Khanh càng lạnh hơn, ánh mắt càng khinh thường hơn.Một tờ linh phù vung ra, lóe lên ánh sáng màu xanh lục, linh khí mang thuộc tính Mộc tạo thành một mũi thương gốc sắc bén.Xoay tròn trong không khí, mặc dù được tạo thành từ thuộc tính Mộc nhưng vẫn phát ra âm thanh không gian bị kim khí xé rách.Gào thét mà tới giống như mũi thương làm từ kim loại, lăng lệ vô cùng.Lữ Thiếu Khanh không thèm nhíu mày lấy một cái, đánh xuống một kiếm.Thương gỗ uy thế mười phần, lăng lệ vô cùng bị chém thành hai khúc như đậu phụ.Không thể làm gì được Lữ Thiếu Khanh.Thấy đòn tấn công của mình bị hóa giải đơn giản như thế.Cổ Liệt khẽ giật mình.Lại liên tưởng tới vừa rồi, sắc mặt Cổ Liệt lại ngưng trọng thêm mấy lần.Tên hỗn đản này, quả thực là có mấy phần bản lĩnh phách lối.Lữ Thiếu Khanh không nói nửa lời, nhoáng lên một cái, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Cổ Liệt.Một kiếm đánh xuống.Cổ Liệt kinh hãi, không ngờ tốc độ của Lữ Thiếu Khanh lại nhanh như thế.Mặc dù gã ta cũng là tu sĩ Kết Đan, nhưng gã ta am hiểu nhất là dùng linh phù.Nói cách khác, gã ta là một pháp sư.Cận chiến là gì gã ta không hiểu.Gã ta vội vàng lùi lại tránh né, vung ra hai tờ linh phù.Tia sáng màu vàng và màu trắng đồng thời lóa lên.Một bức tường đất dày nặng đột ngột mọc lên, ngăn cản Lữ Thiếu Khanh.Nhiệt độ chợt hạ xuống, mặt đất trải một lớp băng sương cực dày, hàn khí băng sương như một đôi bàn tay vô hình quấn lấy hai chân Lữ Thiếu Khanh.Mặc dù Cổ Liệt am hiểu linh phù thuộc tính Mộc, nhưng không có nghĩa là không có linh phù khác.Linh phù thuộc tính Thổ và linh phù thuộc tính Băng có thể ngăn cản Lữ Thiếu Khanh, cho gã ta thời gian.Bức tường đất và băng sương không thể ngăn cản Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn, nhưng lại tranh thủ được một chút thời gian cho Cổ Liệt.Cổ Liệt tranh thủ thời gian, không nói hai lời lập tức lấy ra một tấm linh phù tam phẩm.“Hoang mộc trảm!”Vô số linh khí trên trời hội tụ, ngưng tụ thành một thanh khả đao khổng lồ.Mang theo khí tức mãng hoang lao tới Lữ Thiếu Khanh mà chặt xuống.Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng, kiếm trong tay, ta có cả thiên hạ.Đối mặt với một đao chặt từ trên trời xuống, hắn vãn bổ ra một kiếm.Cổ Liệt liên tục cười lạnh.Đây chính là đòn tấn công của linh phù tam phẩm, ngươi cho rằng một kiếm của ngươi có thể đối phó được sao?Nhưng nụ cười của Cổ Liệt không kéo dài được bao lâu.Một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh quả thật đã phá được đòn tấn công của gã ta.Kiếm khí của Lữ Thiếu Khanh xông lên tận trời, tạo thành một tấm lưới lửa bọc lấy đại đao đang chém xuống.Ngọn lửa cháy hừng hực như tiên hỏa trên trời vĩnh thế bất diệt, không ngừng thôn phệ, tiêu diệt.Sắc mặt Cổ Liệt cực kỳ khó coi.Tuyên Vân Tâm quan chiến một bên cũng rất khó coi.Thuộc tính hỏa.Thuộc tính hòa trời sinh khắc thuộc tính mộc.Đừng nói hai người cùng một cảnh giới, dù Cổ Liệt cao hơn Lữ Thiếu Khanh một cảnh giới nhỏ cũng không thể khắc chế được Lữ Thiếu Khanh.Cổ Liệt nghiến răng, không thể tin, lại ném ra thêm hai tờ linh phù nữa.Nhưng kết quả vẫn như vậy, bị Lữ Thiếu Khanh dễ dàng phá vỡ.“Chỉ thế thôi à?”Lữ Thiếu Khanh cầm kiếm đứng ngạo nghễ nhìn Cổ Liệt.Thái độ khinh miệt của Lữ Thiếu Khanh chọc cho Cổ Liệt nổi giận lôi đình.“Hỗn đản, đừng có càn rỡ!”Nhưng dù Cổ Liệt nổi giận thế nào đi nữa, dù gã ta có tấn công Lữ Thiếu Khanh mấy lần.Nhưng kết quả lại vô cùng tệ, dù là linh phù tam phẩm, trước mặt Lữ Thiếu Khanh cũng không có tác dụng gì.Dù là phù tấn công hay phù phòng ngự cũng vậy.Lữ Thiếu Khanh đáp lại bằng một kiếm.Một kiếm vung ra vô cùng lăng lệ.Linh phù khó chơi vô cùng với tu sĩ Kết Đan lại bị kiếm khi của Lữ Thiếu Khanh phá hủy như gỗ mục.Cổ Liệt thành thạo sử dụng linh phù có thuộc tính mộc nhất, so với các thuộc tính kim, hỏa, phong thì thuộc tính mộc tấn công ít, mạnh về phụ trợ hơn nhiều.Chẳng mấy chốc thủ đoạn tấn công của Cổ Liệt đã như giật gấu vá vai.Trong số các trưởng lão ngoại môn, gã ta cũng không thuộc nhóm thiện chiến đấu.Cổ Liệt phiền muộn, Tuyên Vân Tâm cũng phiền muộn.Cổ Liệt không ngờ nổi, mình tràn đầy tự tin đến đây kết quả lại như vậy.Vốn tưởng rằng dựa vào cảnh giới Kết Đan tầng tám là có thể bắt nạt được Lư Thiếu Khanh.Chưa từng nghĩ Lữ Thiếu Khanh cũng giống mình, về thuộc tính còn là loại thiên khắc với mình.Gã ta bị áp chế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận