Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1562

Chương 1562Chương 1562
Đám người chỉ có thể đi theo Lữ Thiếu Khanh tiến về núi Đỉnh Tinh.
Trên núi Đỉnh Tinh mặc dù có trận pháp cùng cấm chế, nhưng trước mặt Lữ Thiếu Khanh chỉ là thùng rỗng kêu to.
Lữ Thiếu Khanh trực tiếp quân lâm núi Đỉnh Tỉnh, người trên núi Đỉnh Tinh đều bị hắn giết hết.
Đồng thời, chuyện núi Đỉnh Tinh đã nhanh chóng được truyền đi.
"Ngươi nói, tên kia sẽ đi chỗ nào?"
"Hóa ra rời đi thương đội không đơn thuần chỉ là tiết kiệm linh thạch sao?"
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu đang sầu mi khổ kiếm tại Đốn thành.
Sau khi hai người bọn hắn đến Đốn thành thì ngạc nhiên phát hiện bọn hắn đã mất dấu vết Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh rời Đốn thành đi Tiêu thành, điểm này, cho dù là hắn ta hay thám tử ngũ gia tam phái đều biết tất rõ.
Nhưng giữa Đốn thành và Tiếu thành cách trăm tỷ dặm, ngồi truyền tống trận phải mất tới mấy vạn viên linh thạch.
Khoảng cách quá xa, phi thuyền bình thường không thể vài tháng đến nơi được.
Đồng thời, bởi vì khoảng cách rất xa, trong lúc đó có vô số tuyến đường, đường nào cũng có thể thông tới Tiếu thành.
Thiên địa rộng lớn, thế lực ngũ gia tam phái có lớn mấy cũng không thể khống chế mỗi tấc đất Trung Châu, che kín nhãn tuyến. Sau khi Lữ Thiếu Khanh rời khỏi Đốn thành, đi loanh quanh một vòng, quay trở lại Nhữ thành cũng không chừng.
Cho nên, giờ hành tung của Lữ Thiếu Khanh đã biến mất, Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu không thể nào đuổi theo được."
Bởi vậy, Quản Đại Ngưu suy đoán: "Tên kia vô cùng giảo hoạt, là một kẻ giảo hoạt nhất mà ta từng gặp, hắn cố ý nghênh ngang rời khỏi Đốn thành sau đó lại biến mất, khiến cho người ta không thể nào tìm được."
Giản Bắc không hiểu: "Hắn dụ mấy người chúng ta tới đây làm gì?"
"Nhiều nhãn tuyến tụ tập ở đây như vậy, không chừng sẽ bị phát hiện dấu vết để lại."
Quản Đại Ngưu cười lạnh một tiếng, như nhìn thấu Lữ Thiếu Khanh: "Tên kia đầu óc không bình thường, dụ những người truy đuổi tung tích tới đây để trêu đùa một phen, sau đó lại tràn đầy đắc ý biến mất, hành động như vậy hoàn toàn phù hợp với tính cách của hắn."
Sau đó ngữ khí tăng mạnh, đếm từng tính cách vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh: "Vô sỉ, hèn hạ, giảo hoạt, hỉ nộ vô thường."
Giản Bắc không có cách nào phản bác.
Lời Quản Đại Ngưu nói, rất có lý, hắn †a cũng vô cùng đồng ý.
Hắn ta nhìn dòng người tới lui chung quanh, Đốn thành phồn hoa, hắn †a cảm thấy như bị kẹp giữa dòng người, những thám tử ngũ gia tam phái cũng mất bóng dáng Lữ Thiếu Khanh như bọn hắn.
Hảẳn ta đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, tiểu tử kia, trước sau vẫn giảo hoạt như một, đùa bốn tất cả mọi người, tính cách thật xấu xa.
Hắn ta nói: "Nhìn đi, ta và ngươi đều phải trở về uổng công rồi."
Nhưng lời vừa dứt, chợt nghe có người đang nghị luận.
"Có nghe thấy chưa? Tân Hồng thượng nhân núi Đỉnh Tinh bị người giết chất."
"Là ai? Không phải Tân Hồng thượng nhân sắp đột phá Nguyên Anh trung kỳ rồi sao?"
"Đúng vậy, thực lực Tân Hồng thượng nhân cường hãn, ai có thể xử lý được hắn chứ?"
"Không biết, nhưng nghe nói là một người tên Mộc Vĩnh, tự xưng soái ca."
"Hắn đại chiến với Tân Hồng thượng nhân một trận, bị thương rất nặng, giờ đang dưỡng thương trên núi Đỉnh Tỉnh hay sao ấy?"
"Mộc Vĩnh? Chưa từng nghe thấy, là cao thủ từ đâu xuất hiện vậy?"
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu hai mắt nhìn nhau, liếc nhau.
Thật lâu sau, cả hai mới đồng thời mở miệng: "Là hắn?"
"Là hắn!"
Người tự xưng soái ca, ngoài Lữ Thiếu Khanh, sẽ không ai làm như vậy.
Hơn nữa, lần đầu tiên Giản Bắc gặp mặt Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh cũng dùng tên giả Mộc Vĩnh này.
Quản Đại Ngưu rất không hiểu, trên gương mặt béo đầy nghi hoặc: "Hắn cố ý truyền tin này ra để làm gì?"
Nếu muốn che giấu tung tích, tin này sẽ không được truyền ra.
Giản Bắc thông minh hơn Quản Đại Ngưu, cười lạnh một tiếng: "Xem ra, hắn muốn cố ý dẫn dụ một ít người đến đấy."
Còn về phần nói Lữ Thiếu Khanh trên núi dưỡng thương, Giản Bắc không tin chút nào.
Thực lực Lữ Thiếu Khanh mạnh chừng nào, Giản Bắc không biết, nhưng Giản Bắc có thể khẳng định thực lực Lữ Thiếu Khanh chắc chắn mạnh hơn hắn 1a.
Chỉ đối phó một Tân Hồng thượng nhân như con hổ giấy trong núi, Hầu Tử Tự Đại Vương thì đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Bị thương gì đó chắc chắn là giả, cố ý thả bom khói ra để xem có vài người có mắc lừa không.
"Đi, chúng ta đi xem trò vuil" Giản Bắc và Quản Đại Ngưu đi thẳng đến núi Đỉnh Tinh.
Hơn nữa Đốn thành có vài người dĩ nhiên cũng nhận được tin, nghe tin nhao nhao hành động lập tức.
"Hừ, cuồng vọng như vậy, không trốn nữa sao?"
"Không biết sống chết, chúng ta đi tiên hắn một đoạn đường đi."
"Ha ha."
Hai bóng người biến mất trong hư không.
Núi Đỉnh Tinh!
Nhóm Du Tế ở dưới núi, làm một trạm gác giống như người núi Đỉnh Tinh trước đó, gặp ai cũng chặn lại.
Nhưng họ không đòi phí qua đường mà nói tin tức trên núi Đỉnh Tỉnh cho thương đội để bọn hắn hỗ trợ truyền tin tức này ra.
Thời gian nhoáng cái đã vài ngày trôi qua.
Mấy người Du Tế tụ tập một chỗ, bọn hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với hành vi của Lữ Thiếu Khanh.
"Mộc công tử định làm gì?”
"Đúng, truyền tin tức ở đây ra, lỡ rước hảo hữu của Tân Hồng thượng nhân thì biết làm sao?"
"Bằng hữu của Tân Hồng thượng nhân mạnh hơn nữa cũng không thể so với Mộc công tử?"
Lời này nói ra, đám người âm thầm gật đầu.
Rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh mạnh cỡ nào, bọn hắn không biết.
Một kích tiêu diệt Tân Hồng thượng nhân, còn nhẹ nhàng hơn giết một con gà.
Tân Hồng thượng nhân cho dù có hảo hữu, cũng không thể mạnh hơn Lữ Thiếu Khanh.
"Chúng ta phải ở lại chỗ này bao lâu đâu?" Lục Hắc không kìm được hỏi.
"Sẽ không bắt chúng ta ở chỗ này cả đời đấy chứ?"
Du Tế cũng rất buồn rầu, hắn ta cũng không biết bọn hắn phải ở chỗ này bao lâu.
"Ta cũng không biết, chỉ có thể qua mấy ngày nữa, ta lại đi hỏi thử Mộc công †ử xem sao."
Tuy nhiên hắn ta nhìn thấy dáng vẻ buồn khổ của bọn thủ hạ liền an ủi chúng nhân nói: "Yên tâm, chúng ta không có nguy hiểm."
"Nếu như Mộc công tử muốn giết chúng ta, đã sớm động thủ, không đến mức chờ tới bây giờ."
"Hiện tại núi Đỉnh Tỉnh có Mộc công tử, nơi này là chỗ an toàn nhất, mọi người cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi một chút đi. ' Chương 1563
Lúc này, Lục Hắc phát hiện Lục Vô Song ở bên cạnh rầu rĩ không vui.
"Tiểu muội, sao vậy?"
Lục Vô Song lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn bực, giống như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra vậy."
Ta vừa nói nơi này là chỗ an toàn nhất, nha đầu ngươi lại muốn đâm chọt sao?
Du Tế cười ha ha: "Yên tâm đi, nơi này có thể xảy ra chuyện gì không hay chứ?"
Ngay lúc Du Tế vừa nói xong lời này, trên bầu trời, bỗng nhiên rơi xuống một quả cầu năng lượng khổng lồ.
Quả cầu năng lượng khổng lồ đột nhiên xuất hiện, năng lượng cường đại vặn vẹo trên hư không rơi mạnh xuống núi Đỉnh Tỉnh.
"Âm ầm!"
Dưới một kích này, trên núi Đỉnh Tinh dâng lên một đám mây hình nấm to lớn.
"Âm ầm!"
Vụ nổ khủng bố kia bốc lên quả bom khí khổng lồ, bọn Du Tế dưới chân núi bay lên trời như lá cây bị bom khí nổ tung, ba lên bắn về phía xa xa.
Bọn Du Tế một lần nữa may mắn sống sót, chỉ là vì bị sóng khí tác động nên tất cả đều bị thương.
Trong đó, thảm nhất chính là Lục Hắc, thương thế lúc đầu còn chưa lành, dính thêm một đòn này lại càng bị thương nặng hơn. Thương trong thương ngoài, thanh máu lập tức chạm đến tình trạng báo nguy.
May sao Du Tế có được nhẫn trữ vật của Tân Hồng Thượng nhân, bên trong có rất nhiều đan dược.
Sau khi điên cuồng lấp đan dược vào, cuối cùng thanh máu của Lục Hắc đã ổn định lại, dù đã hôn mê nhưng ít nhất cũng không đến nỗi sẽ chất bất kỳ lúc nào.
Mấy người Du Tế ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi bị vụ nổ bạt mất.
Vụ nổ đã ngừng, ngọn của núi Đỉnh Tinh bị nổ tung không còn gì, khói đặc đen nhánh, đá vụn không ngừng rơi lả tả, cây cối đứt gấy, không một thứ gì không nói cho bọn Du Tế biết vụ nổ vừa rồi kinh khủng cỡ nào.
Mấy người Du Tế còn sống sót được là may măn cỡ nào.
Trong lòng Du Tế càng kiên quyết với quyết định lúc đâu của mình hơn, thậm chí còn nhắc nhở mọi người: "Sau này chúng ta muốn đi ra ngoài nhất định phải tìm người xem bói trước, chọn được ngày tốt mới đi."
Tùy tiện đi ra ngoài, quá con mẹ nó liều lĩnh.
Đám người không có bất kỳ dị nghị gì với đề nghị này của Du Tế.
Không sai, sau này đi ra ngoài nhất định phải xem giờ, nếu không phải ngày hoàng đạo tuyệt đối không ra khỏi cửa.
Chuyến này đi ra ngoài không biết bao nhiêu lần khiêu vũ sát cạnh Tử Thần, thật là đáng sợ.
"Mộc, Mộc công tử đâu?”
Lục Vô Song bỗng nhiên hô to. Trong lòng mọi người đều giật mình, cũng nhớ ra Lữ Thiếu Khanh vẫn còn đang ở trên núi Đỉnh Tinh.
"Sợ... sợ là không còn nữa?"
Vụ nổ kinh khủng như thế, cả Đinh Tinh Sơn cũng bị tạc cho mất đi một nửa, thần tiên cũng sẽ bị nổ tan tành chứ?
"Mộc công tử mạnh như vậy, chắc hẳn sẽ không sao nhỉ?"
"Mạnh hơn thì sao? Trúng phải vụ nổ này, Nguyên Anh cũng tan nát."
"Đúng vậy, không thể còn sống sót được."
Ngay cả Du Tế cũng không nhịn được mà âm thầm lắc đầu, cho rằng Lữ Thiếu Khanh chết chắc rồi.
"Hắn không sống nổi đâu."
Năng lượng của vụ nổ kinh khủng đến mức khiến cho Du Tế hãi hùng khiếp vía.
Không ai có thể sống sót được với vụ nổ này.
Ngay khi bọn Du Tế nhận định Lữ Thiếu Khanh chết chắc rồi, thì một tiếng kêu lớn vang lên giữa không trung.
"Mẹ nó, là ai? Ai dám đánh trai đẹp?"
"Không thể chấp nhận có người đẹp trai như ta à?"
Sau đó là bóng Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trên bầu trời xa xăm.
Mấy người Du Tế nghe thấy mà lặng câm.
Rất muỗn chê bôi, mặc dù ngươi rất đẹp trai, nhưng lời thế này ngươi không nên tự mình nói ra, được không?
Du Tế cũng để ý thấy khí tức của Lữ Thiếu Khanh không thích hợp, suy yếu uể oải, không nhịn được mà nhíu mày, thấp giọng nói: "Đã bị thương thành ra thế này rồi mà còn không chạy đi à?"
"Tuổi trẻ khinh cuồng, ngươi như thế sẽ phải trả giá thật lớn."
Lục Vô Song không nhịn được mà hỏi: "Đội trưởng, Mộc công tử thế nào rồi?"
Du Tế chỉ vào Lữ Thiếu Khanh đang rất phẫn nộ trên trời, nói: "Hắn bị thương rồi, người bình thường sẽ lập tức chạy trốn ngay, chứ không phải đi tìm xem ai đã đánh lén mình."
"Có lẽ hắn còn quá trẻ, lại có thực lực như thế, không chịu nổi ấm ức."
"Ôi chao, lần này hắn gặp nguy hiểm rồi"
Du Tế vừa dứt lời, trên bầu trời xa xăm lại xuất hiện thêm hai người nữa. "Ha ha, tiểu tử, mạng ngươi thật lớn đấy!"
"Thế này mà còn không chết."
Tam trưởng lão Ngao gia, Ngao Trường Đạo, ngũ trưởng lão Ngao Tăng cùng xuất hiện, ánh mắt sâm nhiên khóa chặt Lữ Thiếu Khanh.
Chớp mắt, trăm dặm xung quanh bị một cỗ uy áp kinh khủng bao phủ lấy.
Uy áp kinh khủng như trời sập ép xuống, khiến cho sinh vật trong vòng trăm dặm quanh đều phải run rẩy.
Mấy người DU Tế nằm rạp xuống đất, không thể động đậy.
Bọn họ vô cùng hoảng sợ.
"Đây... thực lực gì đây?"
Du Tế run rẩy, suýt nữa thì tè ra quần. Hắn ta vốn kiến thức rộng, vừa nhìn đã đánh giá được thực lực của hai người kia; "Hóa... Hóa Thần!"
"Hóa, Hóa Thần?"
"Mẹ ơi!"
Có người sợ hãi ngất đi.
Đám người bọn họ, ngoại trừ Du Tế, thì còn lại đều là Trúc Cơ kỳ, với họ Nguyên Anh đã là đỉnh núi cao không thể chạm vào.
Còn Hóa Thần ư? Với họ, đây là bầu trời cao không thể với.
Không ngờ hiện tại lại xuất hiện đến hai Hóa Thần, tới đây đều nhắm vào Lữ Thiếu Khanh.
"Không... không phải bằng hữu của Tân Hồng Thượng Nhân sao?"
Du Tế nghiến răng, đè ép nỗi sợ hãi trong lòng, run rẩy nói: "Không... không thể nào!"
Lúc này, họ nghe thấy có tiếng Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Ngươi... các ngươi muốn làm gì?"
"Ta... sư huynh ta biết rồi đấy, sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!"
Mấy người Du Tế nghe xong, trong lòng trâm xuống, tuyệt vọng. Lần này xong đời rồi.
Ngay cả hắn cũng thế, chết chắc rồi.
Lữ Thiếu Khanh chết rồi, mấy người bọn họ xác suất rất lớn là sẽ bị thuận tay chơi chết.
"Ha haiI" Ngao Tăng dữ tợn cười lên: "Sư huynh của ngươi ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận