Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 303 - Nhị sư huynh, huynh đừng chết mà



Chương 303: Nhị sư huynh, huynh đừng chết màNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLời nói của Tiêu Sấm khiến Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên. Sư phụ bị thương?Tiêu Y lập tức khẩn trương, lo lắng hỏi: "Thúc thúc, sư phụ làm sao vậy?"Tiêu Sấm không có ý định nhiều lời, lắc đầu: "Là vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại."Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt mang theo kinh hoảng.Từ khi Tiêu Y bái nhập sư môn, sự quan tâm của sư phụ đối với nàng làm cho trong lòng nàng vô cùng tôn kính bảo vệ sư phụ của mình.Nghe được sư phụ bị thương, trong lòng nàng đơn thuần hoảng loạn."Nhị sư huynh!"Lần này, Tiêu Y thật sự nghẹn ngào.Tiêu Sấm thấy thế, đau lòng muốn chết.Ông vừa định mở miệng an ủi vài câu, liền thấy Tiêu Y chạy đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh cầu an ủi.Tim Tiêu Sấm tắc nghẽn. Ta mới là thúc thúc ruột của con mà.Con vậy mà lại mặc kệ thúc thúc ruột, chạy đi tìm tiểu hỗn đản kia cầu an ủi?Tiêu Sấm hung tợn nhìn Lữ Thiếu Khanh, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: "Thiều sư đệ cũng không có gì đáng ngại, đã không sao rồi."Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ đầu Tiêu Y, nói với nàng: "Sau này nhớ trông nhà kỹ. Ta phải ra ngoài một thời gian."Sư phụ đều bị thương, Lữ Thiếu Khanh không thể ngồi yên mặc kệ.Người khác bị thương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lữ Thiếu Khanh hắn còn có thể đứng ngoài quan sát.Nhưng đây là sư phụ của mình, hắn không có lý do gì tiếp tục trốn tránh. Cho dù là nơi nguy hiểm hơn nữa, hắn cũng phải đi.Không có lý do, không có cớ để trốn tránh.Tiêu Y đỏ mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh thật sự muốn đi sao?"Tiêu Y vô cùng lo lắng, ngay cả sư phụ Nguyên Anh cũng bị thương, có thể tưởng tượng được nơi muốn đi có bao nhiêu nguy hiểm.Tiêu Y biết Nhị sư huynh của mình rất lợi hại, nhưng Nhị sư huynh là Kết Đan kỳ có ứng phó được không?Nếu Lữ Thiếu Khanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Y còn không đau lòng muốn chết sao?Tuy rằng bình thường rất đáng ghét, nhưng dù sao đối xử với nhau như huynh trưởng muội muội ruột, Tiêu Y không hy vọng Lữ Thiếu Khanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.Nàng dứt khoát nói với Tiêu Sấm: "Thúc thúc, người để An Hoài sư huynh đi không được sao? Đừng gây tai họa cho Nhị sư huynh con."Tiêu Sấm lúc này không thể không ôm ngực, ông cảm thấy bệnh tim mình sắp tái phát.Ánh mắt ông nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh càng thêm mãnh liệt, tâm muốn giết người cũng có.Một chất nữ đang êm đẹp, hiện tại cũng sắp biến thành người ngoài rồi.Tiêu Sấm lần nữa gằn từng chữ: "Không phải ta đã nói rồi sao? Đây là đề nghị của Kế Ngôn, bảo hắn đi hỗ trợ."Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh, vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh, ánh mắt như nước.Nàng rất ít khi thấy Nhị sư huynh của mình lộ ra thần thái như vậy, nàng biết tâm ý Nhị sư huynh đã quyết.Sư phụ bị thương, Đại sư huynh kêu gọi, Nhị sư huynh nhất định phải đi.Tiêu Y không khuyên bảo, nàng nghiêm túc nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh không được chết.""Ta phi!" Lữ Thiếu Khanh lập tức khôi phục nguyên dạng, nắm lấy mặt Tiêu Y mắng to: "Nói cho ta câu gì tốt chút.""Ô ô."Tiêu Y bị nhéo mặt không nói nên lời, chỉ có thể kêu ô ô.Lúc trước khi Đại sư huynh xuất phát, không phải huynh cũng nói như vậy sao? Ta học theo huynh đó."Hỗn đản, ngươi muốn làm gì?"Tiêu Sấm nhịn không được, mắng to Lữ Thiếu Khanh: "Đừng bắt nạt Tiểu Y."Được, thì ra bình thường tên khốn kiếp ngươi chính là bắt nạt chất nữ ta như vậy.Tiêu Sấm định giáo huấn Lữ Thiếu Khanh một chút. Nhưng không đợi ông hành động, Tiêu Y đã giãy khỏi ma trảo của Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Sấm: "Thúc thúc, người phải bảo vệ tốt cho Nhị sư huynh, nếu Nhị sư huynh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, con sẽ ghi hận người cả đời đấy."Tiêu Sấm nước mắt chảy dài. Con gái lớn không giữ được, đã học được cách giúp đỡ người ngoài rồi.Thúc thúc của mình lại không buồn quan tâm.Ta bảo vệ hắn sao? Ta phải tìm cơ hội ném hắn vào khe nứt rồi giết chết hắn.Lữ Thiếu Khanh bên này cũng không cảm kích một chút nào, còn đang mắng chửi đĩnh đạc: "Bảo muội nói cái gì tốt đẹp, muội nói xui xẻo như vậy là muốn làm gì? Là vội vàng trông mong ta chết sao? Lúc trước ta không nên nghĩ ra kế thu muội vào sư môn mới đúng. Đi đây."Sau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh dẫn đầu bay lên trời, Tiêu Sấm thì dặn dò Tiêu Y vài câu: "Nếu có chuyện gì thì đi tìm mấy người sư bá, sư huynh."Tiêu Y đỏ mắt, vẫy tay, lo lắng dặn dò: "Nhị sư huynh, nhất định phải bình an trở về.""Cái này còn cần ngươi nói sao?"Giọng Lữ Thiếu Khanh từ xa truyền đến.Tiêu Sấm bên này vô cùng tự bế rời đi, con gái lớn không giữ được a, cánh tay đã quẹo ra ngoài rồi.Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Sấm biến mất ở chân trời.Ánh mắt Tiêu Y càng đỏ hơn.Sư phụ, Đại sư huynh, Nhị sư huynh đều rời đi, chỉ còn lại sư muội nhỏ nhất là nàng ở lại nơi này giữ nhà.Giờ khắc này, trong lòng của nàng hoàn toàn trống rỗng, vô cùng khó chịu.Từ khi nàng nhập môn tới nay, tình huống như vậy là lần đầu tiên gặp phải, khó chịu đến mức nàng thật sự muốn khóc.Tuyên Vân Tâm bên cạnh nhận ra tâm tình Tiêu Y suy sụp.Thở dài.Nha đầu này chắc đang rất buồn.Nàng ta kéo tay Tiêu Y, vỗ vỗ tay nói: "Tiểu Y muội muội, không cần đau lòng, bọn họ sẽ không sao đâu. Nhị sư huynh của ngươi giảo hoạt như vậy, với tính cách của hắn, dù có đi cũng không có nguy hiểm gì."Tuyên Vân Tâm cảm thấy, với tính cách của Lữ Thiếu Khanh, địch nhân gặp được hắn ngược lại mới càng thêm lo lắng.Không ngờ Tiêu Y lại lắc đầu, không đồng ý với cách nói của Tuyên Vân Tâm.Ánh mắt của nàng vẫn nhìn hướng Lữ Thiếu Khanh biến mất, nàng nói: "Vân Tâm tỷ tỷ, ngươi có điều không biết. Nếu là người khác bị thương, Nhị sư huynh đương nhiên sẽ không để ý. Lần này là sư phụ bị thương, Nhị sư huynh tuyệt đối sẽ không lười biếng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận