Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 696 -



Chương 696:Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐúng là thực lực của Khố Tu Ma rất mạnh, nhưng Kế Ngôn chẳng coi là gì.Kế Ngôn lắc đầu, thất vọng nói với Khố Tu Ma: "Ngươi không phải đối thủ của ta, đi đi."Khố Tu Ma sửng sốt, đây là ý gì?Sau đó lão giận tím mặt, ánh mắt hoàn toàn đỏ bừng lên.Kế Ngôn đang xem thường lão.Điều này còn khó chịu hơn giết quách lão đi.Người của Thánh tộc tình nguyện chết, chứ không muốn bị người khác coi thường."Ngươi tưởng mình mạnh lắm sao?" Khố Tu Ma gầm lên, ra tay với Kế Ngôn một lần nữa.Tưởng rằng chặn được đao của ta là ngươi vô địch chắc?Một đao vừa nãy chẳng qua là thăm dò mà thôi, thực lực của ngươi cũng chẳng ra sao hết, thế mà dám coi thường ta?"Ngươi mạnh đến mấy, ông đây vẫn có thể giết ngươi."Một đời lão trải qua vô số trận chiến, người Thánh tộc chết trong tay lão đếm không xuể.Chiến đấu với đối thủ mạnh cũng không phải lần một lần hai, lão có thể sống sót, đủ để chứng minh thực lực của lão.Khố Tu Ma giận dữ hoàn toàn bùng nổ, khí tức mạnh mẽ cuốn bay xung quanh, hai tay gã nắm chặt trường đao, chém ra một đao mạnh nhất của gã về phía Kế Ngôn.Một thanh ma đao dài hơn trăm nghìn trượng xuất hiện trong không trung, toả ra ánh sáng màu đỏ nhạt, giống như một vầng trăng tối mờ, mỗi một tia sáng lại như một đường đao hết sức bá đạo.Trong mắt Kế Ngôn loé lên tinh quang.Một đao này vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta, không ngờ lại có uy lực như vậy, khiến hắn ta cảm nhận được một luồng áp lực.Nếu đã thế, ta cũng phải tung hết thực lực ra.Ánh mắt Kế Ngôn nghiêm lại, một luồng kiếm ý sắc nhọn vô địch tràn ra, khí tức của hắn trở nên sắc bén, như một thanh thần kiếm tuốt khỏi vỏ, lộ ra mũi nhọn.Tiêu Dao Kiếm Quyết!Một kiếm chém xuống, tựa làn gió phóng khoáng, cưỡi gió mà tới, nghênh gió mà đi, gió nổi mây vần, gió thổi đến đâu kiếm ý tới đó.Kiếm ý vô tận chớp mắt tuôn ra, trên bầu trời cũng xuất hiện một thanh thần kiếm khổng lồ.Trong phạm vi vạn dặm đã cảm nhận được kiếm ý sắc sảo, khiến người ta kinh hãi.Hai mắt Khố Tu Ma đỏ thẫm, vốn bị cơn giận làm cho đầu óc mê muội, nhưng vào giờ phút này, lão tỉnh táo lại.Một kiếm này vượt qua tưởng tượng của lão.Giờ phút này lão mới cảm nhận được thực lực chân chính của Kế Ngôn.Lão đã quá coi thường thực lực của Kế Ngôn rồi.Có điều tới nước này, lão đã không thể rút lui. Lão cắn răng, hừ lạnh: "Chưa đến phút cuối cùng, ai thắng ai thua còn chưa chắc.""Chết đi!"Khố Tu Ma hét lớn lần nữa, ma đao chém xuống với tốc độ nhanh hơn.Kiếm ý kích động, đao ý tàn bạo một lần nữa hiện giữa không trung.Trên bầu trời, một kiếm một đao lại lần nữa va chạm mãnh liệt, trong chớp mắt, thời không như ngừng lại, vạn vật đều yên lặng.Ngay sau đó!"Ầm!" Tiếng nổ lớn vang lên, tựa như không gian chấn động, trời đất run rẩy.Kiếm ý sắc bén, đao ý bá đạo đụng vào nhau, va chạm, bùng nổ tàn phá, âm thanh chói tai biến thành sóng âm tựa làn sóng không ngừng lan ra.Sức lực mạnh mẽ tràn ra, chu vi mấy dặm như gặp phải tấn công mãnh liệt nhất, vô số mảnh vụn bay lên, cuốn lên bụi mù cuồn cuộn che khuất bầu trời.Vẻ mặt Khố Tu Ma nặng nề, trong cơ thể truyền đến cảm giác vô lực, khiến lão cảm nhận được từng cơn trống rỗng.Một đao vừa nãy chính là một đao mạnh nhất của lão, dường như dốc hết toàn bộ thực lực lão ta.Một đao này lão tràn đầy mong đợi, nghĩ rằng đối phương không chết thì cũng bị thương.Đôi mắt đỏ ngầu đã trở về bình thường từ lâu, lão nhìn chằm chằm về phía trước, bụi mù chậm rãi tản đi.Bóng dáng Kế Ngôn xuất hiện trong tầm mắt lão, ngay khi nhìn thấy dáng vẻ của Kế Ngôn, Khố Tu Ma kinh hãi.Mặt mũi Khố Tu Ma tràn đầy kinh hãi, một đao kia lão ta đã dốc hết toàn lực.Mặc dù lão ta vẫn có thể đứng nhưng linh lực trong cơ thể tiêu hao rất lớn, trống rỗng khó chịu, sức chiến đấu giảm mạnh, muốn khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, cần gần nửa ngày mới được.Còn Kế Ngôn đối thủ của lão ta thì giờ vẫn không chút hề hấn gì.Kế Ngôn vẫn phiêu dật như cũ, thần sắc như thường, hơi thở cũng không hề có chút thay đổi.Hắn ta thật sự mạnh đến thế sao?Ánh mắt Kế Ngôn sáng rực chiến ý, có vài phần hứng thú nói với Khố Tu Ma: “Tiếp nào, đao vừa rồi cũng không tệ lắm.”Có thể chống đỡ được một kiếm này của hắn ta cũng coi như không tầm thường rồi.Sắc mặt Khố Tu Ma trầm xuống, cũng không tệ lắm?Đây chính là một đao ta dốc hết toàn lực, vào miệng ngươi đánh giá chỉ là cũng không tệ lắm?Ngươi đang sỉ nhục ta sao?“Đáng chết!”Con mắt vốn đã khôi phục sự trong sáng lại lại một lần nữa trở nên đỏ bừng, lần này lý trí của lão ta đã hoàn toàn bị thôn phệ.Toàn thân lão ta tản ra một cỗ khí tức mắt thường mơ hồ có thể thấy được lan tràn toàn thân, không gian chung quanh vang lên tiếng kêu rên thảm thiết vô trận.Chung quanh nổi lên từng cơn âm phong, âm phong thấu xương như có thể đông cứng linh hồn con người, như lại xuất hiện Hoàng Tuyền Địa Ngục, vô số oan hồn đang kêu rên thảm thiết.“Đi chết đi!”Khố Tu Ma quơ trường đao, người cũng như tên, giống như điên dại.“Hoàng Tuyền Trảm!”Trường đao một lần nữa đánh xuống Kế Ngôn, trong chốc lát, Kế Ngôn như nhìn thấy được một dòng nước vàng, vô số oan hồn đang giãy dụa trong nước của sông Hoàng Tuyền, từ chỗ sâu trong sông Hoàng Tuyền duỗi ra vô số cánh tay quỷ muốn kéo Kế Ngôn xuống Hoàng Tuyền.Những oan hồn đến cùng đao mang kêu rên thảm thiết, làm nhiễu loạn tâm thần người khác.Kế Ngôn hừ một tiếng, ảo giác trước mắt biến mất, hắn ta một lần nữa xuất kiếm.Kiếm quang sáng chói như mặt trời dâng cao, phong mang kiếm ý bộc phát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận