Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 196 - Chưởng môn, người đang sợ cái gì?



Chương 196: Chưởng môn, người đang sợ cái gì?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Sấm không kìm được, nhìn Lữ Thiếu Khanh bên dưới, gầm thét: “Ta muốn giết nó!”Lúc này Lữ Thiếu Khanh đang dựa vào một thân cây nhìn Tiêu Y mắng chửi đám tu sĩ bên dưới, trên mặt lộ vẻ hài lòng.Cái đám này sáng sớm đã chạy tới đây chặn cửa, ngày này qua ngày khác, không thể dùng sức, không thể dùng vũ lực để đuổi bọn hắn được, nếu còn không mắng bọn hắn vài câu, trong lòng Lữ Thiếu Khanh không thoải mái.Tốt lắm, đợi sư muội mắng xong, ta lại ra mắng.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thầm gõ bàn tính, bỗng nhiên trước mắt lóe lên một bóng người.Tiêu Sấm mặt mũi tràn đầy sát khí xuất hiện.“A, Tiêu sư bá, người đến rồi.”Lữ Thiếu Khanh ra vẻ kinh ngạc, sau đó lộ ra nét vui mừng: “Vậy thì tốt, đám cháu trai kia đến chặn cửa, chuyện này giao cho người giải quyết nhé, ở nhà đang nấu canh nên con phải quay về canh lửa đây.”Nói xong hắn định chạy đi.Giọng Ngu Sưởng cũng vang lên: “Khốn kiếp, ngươi định chạy à?”Tiếp theo mấy người Ngu Sưởng xuất hiện.Lữ Thiếu Khanh càng thêm vui mừng: “Lục sư bá, Ti Dao sư bá, Cơ sư bá, mọi người đi du lịch về rồi sao?”Trước đó ba vị Nguyên Anh kỳ này theo cách Lữ Thiếu Khanh nói là dùng tiền công để đi du lịch, kỳ hạn nửa năm.“Oa, Ti Dao sư bá, sao người lại đẹp lên rồi?”Nữ nhân, cho dù là tu sĩ cường đại, được người ta khen xinh đẹp vẫn tương đối vui mừng.Ti Dao không kìm được cười: “Tiểu tử ngươi, miệng càng ngày càng trơn đấy.”Đối mặt với mấy vị lão đại các người, miệng ta có thể không trơn được sao?“Ti Dao sư bá, người nói gì vậy, con người con trước nay chỉ biết nói thật, chưa biết nói dối bao giờ.”Vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu thành khẩn, hắn nói khiến cho Ti Dao lòng càng thêm vui vẻ.Tiêu Sấm không kìm được nữa, khốn kiếp, ngươi không nhìn thấy ta mặt đầy sát khí sao?Sao ngươi còn đứng ở bên nịnh hót vậy?“Tên tiểu tử khốn kiếp ngươi, ta phải thu thập ngươi.”Tiêu Sấm đằng đằng sát khí, cháu gái mình vẫn còn đứng kia mắng chửi người ta kìa.Tất thảy là do thằng nhóc này dạy bảo.Lữ Thiếu Khanh lặng lẽ đứng nép bên cạnh Ti Dao: “Ti Dao sư bá, cứu mạng.”Ti Dao càng cười vui vẻ, cuối cùng cũng biết vì sao tiểu tử này lại muốn nịnh bợ bà ta.“Được rồi, đừng làm rộn nữa.” Ti Dao lên tiếng, hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, cục diện hiện tại ngươi định xử lý như thế nào?”Lữ Thiếu Khanh thấy kì quái: “Mọi người đều đã tới rồi thì có lý nào một tiểu bối như con lại ra tay. Con ra tay như vậy chẳng phải chứng tỏ mọi người rất vô năng sao? Không được, loại chuyện này con kiên quyết không thể làm.”Đại lão đều tới cả rồi, tiểu nhân đứng bên dựa dẫm chứ.Mọi người ra mặt là được rồi, ta đứng bên cạnh xem thôi.Nhóm Ngu Sưởng hơi tức giận, còn muốn giở trò à.Ngu Sưởng hung hăng trừng mắt nhìn tên giảo hoạt: “Thế cục bây giờ rất phiền phức, ngươi tranh thủ thời gian xử lý ổn thỏa cho ta, nếu xảy ra vấn đề gì, ta lột da ngươi.”Đúng là tức chết người mà, có một đệ tử như thế, thọ nguyên chắc chắn có thể bị giảm bớt đi một nửa.Vất vả cho Thiều Thừa sư đệ rồi.Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên nhìn Ngu Sưởng, rất khó hiểu: “Không phải đấy chứ, chưởng môn, người đang sợ à?”Sau đó hắn dùng giọng điệu giáo huấn nói với Ngu Sưởng: “Người là chưởng môn Lăng Tiêu Phái, là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, người sợ cái đám lâu la nhỏ bé kia sao? Truyền ra ngoài, Lăng Tiêu Phái chúng ta còn mặt mũi nữa sao?”“Thả lỏng một chút, đừng sợ, trời vẫn chưa sập mà, cho dù trời có sập thì người cũng phải chống, người có sợ cũng vô ích.”Ngu Sưởng bị giáo huấn đến mức sửng sốt ra một chút, một lát sau mới kịp phản ứng.Nổi giận rồi.“Ngươi đang giáo huấn ta sao?”“Ai sợ?”Ta mà sợ sao?Có sóng to gió lớn gì chưa từng thấy không?Từ khi nào đến phiên ngươi giáo huấn ta ở đây?Lữ Thiếu Khanh vội vàng phủ nhận: “Đâu có, người là chưởng môn con tôn kính nhất, chỉ có chưởng môn người giáo huấn con, làm sao có chuyện con giáo huấn chưởng môn chứ.”Ngu Sưởng thật sự không kìm được, đưa tay ra chụp một cái.Linh khí chung quanh Lữ Thiếu Khanh như sống dậy, như bạch tuộc quấn chặt lấy Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh không phản kháng, đối mặt với loại cao thủ này, phản kháng cũng vô ích.“Ti Dao sư bá, cứu con.”Ngu Sưởng quá giận: “Ngươi có gọi Thiên Vương lão tử tới cứu ngươi cũng vô ích.”Ông lăng không tung ra một trảo, bắt được chân Lữ Thiếu Khanh.Ông hét ầm lên với Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, ngươi đừng có mà giở trò trước mặt ta, mau nghĩ cách giải quyết chuyện trước mắt.”Đám tu sĩ trước mặt không thể đánh, một khi tạo ra mâu thuẫn kích thích, bọn hắn sẽ tấn công cổng lớn Lăng Tiêu Phái.Đến lúc đó nó sẽ trở thành một trò cười lớn, danh dự của Lăng Tiêu Phái coi như xong.Mắt, mũi, miệng của Lữ Thiếu Khanh hận không thể nào dồn lại thành một để giảm bớt diện tích tiếp xúc nước bọt.Lữ Thiếu Khanh vội kêu lên: “Chưởng môn, chú ý bề ngoài, đừng phun nhiều nước bọt như vậy.”“Con có cách rồi.”Nghe vậy, Ngu Sưởng hơi thả lỏng Lữ Thiếu Khanh ra nhưng vẫn hung tợn nhìn chằm chằm hắn.“Nói đi!”Lăng Tiêu Phái thở phào một hơi: “Chưởng môn, người và các sư bá mạnh như vậy, chỉ một người tùy tiện bước lên vỗ một chưởng xuống thì chuyện gì mà chẳng giải quyết được.”“Các vị đều là Nguyên Anh kỳ, sợ cái gì, giết chết bọn hắn là xong.”Sau khi Ngu Sưởng nghe xong liền nổi giận.Ông cười lạnh hai tiếng, nói: “Thực ra, ta cũng có một cách.”“Ôi chao, người có cách thì nói sớm đi.” Lữ Thiếu Khanh bất mãn, có cách mà còn đùa ta: “Người có thể giải quyết thì còn gọi con đến đây làm gì? Con mệt lắm, mấy ngày nay chẳng được nghỉ ngơi yên ổn.”Ngu Sưởng càng tức giận, giơ tay lên, cả giận nói: “Cách chính là, giờ ta một chưởng vỗ chết ngươi, ném thi thể của ngươi ra ngoài, bọn hắn tự nhiên sẽ tản đi, ngươi có tin không?”Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh cứng đờ, vội vàng nói: “Không phải chỉ là cách thôi sao, con có, để con đi giải quyết là được.”Lần này lại phải cúi đầu trước thế lực ác rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận