Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1197: Phù văn thần bí

Chương 1197: Phù văn thần bíChương 1197: Phù văn thần bí
Một trăm hai mươi vạn viên Linh thạch.
Nếu như là bình thường chắc chắn hắn sẽ lải nhải với tiểu đệ Tử Quỷ để nó cho chút ưu đãi.
Nhưng bây giờ trên người Lữ Thiếu Khanh mang khoản tiền lớn, hào khí vạn trượng, chỉ là một trắm vạn viên Linh thạch hắn không đến mức tiếc quá.
Tuy nhiên mặt bàn lóe lên quang mang, xuất hiện vài văn tự.
"Cái gì?" Sau khi Lữ Thiếu Khanh đọc hết nội dung bên trên, lấy tay gõ bàn, bất mãn nói: "Ta lên Nguyên Anh hậu kỳ rồi ngươi liền tăng giá?"
"Sao có thể như vậy được?"
"Chẳng trách ngươi lại nằm ở đây, đều do hẹp hòi mà ra đấy."
Hắn vừa mới đột phá đã đòi một vạn viên linh thạch một tháng.
Nói cách khác, hắn cần hai mươi năm thời gian thì phải tốn hai trăm bốn mươi vạn viên linh thạch cho tiểu đệ Tử Quỷ.
"Gian thương, lên giá ngay tại chỗ, †a khinh bỉ ngươi." Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, nhưng bởi vì người mang khoản tiền lớn, cũng không phản ứng kịch liệt như trước đây.
Haizz quả nhiên có tiền tâm cảnh cũng trở nên khác biệt.
Thôi, thôi, ta là loại người có tiền không chấp nhặt với loại quỷ nghèo.
Lữ Thiếu Khanh mắng vài câu, sau khi thở dài một hơi thì cũng lười so đo với tiểu đệ Tử Quỷ. Dù có so đo cũng vô ích, tăng giá chính là tăng giá, quyền chủ động nằm trên người tiểu đệ Tử Quỷ, hắn có hung hăng cũng vô ích.
Lữ Thiếu Khanh vừa bỏ hết linh thạch vào lư hương vừa quở trách tiểu đệ Tử Quỷ: "Cũng chỉ có ta mới có thể chịu đựng được tính cách xấu xa này của ngươi."
"Ngươi thử đổi lại là người khác xem? Làm kiểu như ngươi chắc đi đầu thai lần hai lâu rồi."
"Có thể học vài thói tốt được không? Cả ngày chỉ biết hẹp hòi như vậy thì làm được cái gì?"
"Về sau nhớ tốt với ta một chút, đừng cả ngày chỉ nghĩ cách chiếm tiện nghỉ cảu ta."
"Làm người phải biết nhìn thế cục, phải rộng rãi một chút, đừng hẹp hòi như vậy khiến bản thân đến chết cũng không an lòng..."
Hai trăm bốn mươi vạn viên Linh thạch rất nhanh liền hóa thành tro tàn, một cỗ linh lực nồng đậm khổng lồ bị hấp thu.
Trong gian phòng lấp lóe quang mang, trên bầu trời, trong không trung xa xôi, tinh quang lấp lánh, từng đạo tinh quang rơi xuống, trông rất đẹp mắt.
Trong gian phòng linh lực nồng đậm bắt đầu tràn ngập, Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng xuống, vẫy tay.
Phù văn màu xám lơ lửng trên không trung rơi xuống, phiêu du trước mặt hắn.
Lữ Thiếu Khanh nhắm mắt lại, thần thức tuôn ra, bao vây lấy phù văn màu xám, bắt đầu tìm hiểu.
Thần thức vừa mới tiếp xúc, cơ thể Lữ Thiếu Khanh đột nhiên chấn động, có một loại ảo giác khiến hắn cảm thấy mình như tiến vào một thế giới.
Ở trước mặt thế giới này, hẳn nhỏ bé như sâu kiến, thế giới khổng lồ mà phức tạp khiến hắn chùn bước, một loại cảm giác áp bức nặng nề nhào đến trước mặt.
Loại cảm giác áp bức giống như trời đất nghiêng ngã vậy, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác bất lực.
Trong nháy mắt tiếp xúc đó, tâm thân của Lữ Thiếu Khanh rơi vào mê mang.
Dường như thân đang ở một thế giới lạ lãm, hết thảy nơi này đều mới, hắn như một kẻ ngoại lai xông tới, tay chân luống cuống đứng ở trong thế giới này.
Bất kỳ vật gì ở nơi này, từ sâu kiến cho tới thiên địa đều là tồn tại khác nhau, tất cả những gì trước kia được biết đều không có chút tác dụng gì ở đây.
Điều này khiến Lữ Thiếu Khanh rơi vào mê võng, cũng rơi vào hoài nghi bản thân.
Thiên phú của hắn mặc dù không bằng Kế Ngôn, nhưng ở trên vài phương diện, hắn cũng có thể được xưng tụng là thiên tài.
Thực lực của hắn bây giờ trong cùng thế hệ cũng thuộc dạng tồn tại khinh thường quần hùng, hàng duy đả kích.
Trong lòng hắn hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút kiêu ngạo.
Nhưng giờ, hắn xâm nhập vào một thế giới lạ lâm, ở chỗ này, hắn như một đứa trẻ mới sinh, chưa quen thuộc với hết thảy mọi thứ của thế giới này.
Quá đả kích người rồi. Sau khi Lữ Thiếu Khanh rơi vào trong tham ngộ, thân hình nữ nhân một lần nữa từ trong quan tài nổi lên.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh, trên mặt mang theo sương lạnh.
Đúng lúc, cả đời nàng ta có bao giờ bị người ta quở trách như vậy chứ?
Còn nói nàng ta hẹp hòi?
Đúng là phải nghĩ cách thu thập tên này một trận.
Ánh mắt nàng ta vượt qua Lữ Thiếu Khanh, rơi vào đạo phù văn màu xám trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Nữ nhân nhìn chằm chằm phù văn màu xám, chậm rãi mở miệng, âm thanh dễ nghe quanh quẩn trong căn phòng.
"Ngươi có thể lĩnh hội sao?"
Một năm, hai năm, ba năm, thời gian ngày lại ngày trôi qua, Lữ Thiếu Khanh vẫn rơi vào mê võng, không hề có chút thay đổi.
Người không biết còn tưởng hắn bị nhốt.
Nữ nhân thở dài, một lần nữa thấp giọng nói: "Đây không phải thứ người bình thường có thể lĩnh hội, ngươi cũng không ngoại lệ sao?"
Trong giọng nói mang theo vài phần thất vọng.
Ánh mắt nữ nhân mang theo mấy phần thất vọng, chậm rãi nâng tay ngọc lên chuẩn bị giúp Lữ Thiếu Khanh một tay.
Nhưng đúng vào lúc này, cơ thể Lữ Thiếu Khanh đột nhiên động đậy, nữ nhân lập tức biến mất.
Hản đứng lên, ánh mắt từ mê võng dần dần khôi phục tỉnh táo. Hắn võ vỗ đầu mình, nhìn phù văn màu xám trước mặt có vài phần đau đầu: "Ngươi rốt cuộc là thứ quỷ gì?"
Ba năm trời hắn vẫn chưa lĩnh hội thấu được nửa điểm, ngược lại còn khiến bản thân suýt lạc trong đó.
Quá khó khăn.
Lữ Thiếu Khanh nâng cằm nhìn phù văn màu xám, trong đầu nghĩ cách.
Cứ tiếp tục thế này không phải cách, tốn nhiều thời gian thêm nữa hắn cũng khó có thể tham ngộ được.
Thời gian bị lãng phí đều là linh thạch đấy.
"Ta quyết không thể làm một tên lãng phí." Lữ Thiếu Khanh cắn răng, thái độ kiên quyết, sau đó vung tay về phía phù văn màu xám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận