Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 396 - Đừng chậm trễ Tiểu Y



Chương 396: Đừng chậm trễ Tiểu YNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh còn tưởng rằng Tiêu Dũng lo lắng Tiêu Y đi theo hắn sẽ gặp nguy hiểm.Lời này vào tai Tiêu Dũng lại càng thêm khó có thể tiếp nhận, ông muốn cào người.Ông dứt khoát làm cho câu nói thẳng thắn hơn: "Lữ công tử, Tiểu Y còn nhỏ, lúc này nên chuyên tâm tu luyện, không phải bị tình cảm nam nữ làm chậm trễ."Lữ Thiếu Khanh thông minh cỡ nào, lời này hắn nghe hiểu rồi.Mẹ ơi.Lữ Thiếu Khanh trừng to mắt, khó có thể tin nhìn Tiêu Dũng. Quả nhiên là thân phụ của sư muội ngu xuẩn, tuyệt đối là thân, đầu óc hai người không kém nhiều lắm.Nếu là người khác, Lữ Thiếu Khanh cũng không buồn quan tâm làm gì, có gây thêm phiền toái cho mình đúng không, giải thích quá nhiều ngược lại phiền toái. Nhưng mà người trước mắt là phụ thân của sư muội mình, Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Dũng: "Tiêu gia chủ, ngài hiểu lầm rồi, trong mắt ngài nữ nhi của ngài là bảo bối, trong mắt ta, nàng chỉ là sư muội của ta."Dừng một chút, cảm thấy vẫn nên thêm vào mấy chữ: "Là một sư muội có chút ngu xuẩn."Ngu xuẩn?Tiêu Dũng không vui, không có một phụ thân nào chịu được người khác nói nữ nhi mình ngu xuẩn.Tiêu Dũng hừ một tiếng, sắc mặt thêm vài phần bất mãn, giọng điệu khó chịu: "Tiêu Y vẫn rất thông minh, cùng thế hệ không có mấy người thông minh hơn nàng, về phần thiên phú lại càng khó có được."Tiêu Dũng cũng không phải khoác lác, cùng lứa tuổi, thiên phú của Tiêu Y đích xác rất nổi bật, cũng rất thông minh.Nhưng cái này phải xem so với ai.Lữ Thiếu Khanh ha hả cười rộ lên: "Nàng so với Đại sư huynh của ta thì sao? Đại sư huynh của ta bây giờ mới hai mươi hai tuổi."Tiêu Dũng câm miệng, không còn lời nào để nói.Ông đột nhiên cũng phản ứng lại.Nữ nhi cũng đã nói với ông tuổi của Lữ Thiếu Khanh, bây giờ còn chưa tới hai mươi tuổi.Tiêu Y cũng chỉ nhỏ hơn Lữ Thiếu Khanh khoảng ba tuổi.Lữ Thiếu Khanh đã là Nguyên Anh, nữ nhi của mình mới chỉ là Trúc Cơ kỳ, có thể so sánh sao?Ở trước mặt Lữ Thiếu Khanh nói nữ nhi của mình thiên phú hơn người, đây không phải là tự tìm nhục sao?Tiêu Dũng nghẹn lời, một lát sau mới cứng cổ, nói: "Hừ, loại chuyện tình yêu này, không phải nói thiên phú, mà là nói cảm giác. Lữ công tử, ta cảnh cáo ngươi, không nên làm chậm trễ Tiểu Y."Lữ Thiếu Khanh thấy Tiêu Dũng nghiêm túc, mỉm cười một tiếng: "Nếu trì hoãn thì sao? Tiêu gia chủ ngài định làm thế nào? Muốn dạy dỗ ta sao?"Thực lực của Tiêu Dũng chỉ là Kết Đan kỳ, đối phó Lữ Thiếu Khanh chính là không biết tự lượng sức mình.Tiêu Dũng thấy thái độ thờ ơ của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng có chút căm tức.Thở phì phò nói: "Đệ đệ Tiêu Sấm của ta có thể dạy bảo ngươi đúng chứ?"Lữ Thiếu Khanh im lặng trong chốc lát, con ngươi xoay chuyển, nói với Tiêu Dũng: "Tiêu gia chủ, ngài đi tham gia đại điển mà chưa từng nghe nói ta đã có người trong lòng rồi sao? Tuyên Vân Tâm của Điểm Tinh Phái, đây chính là người ta thích, ta lúc ấy còn dùng đạo tâm thề mà."Nghe Lữ Thiếu Khanh nhắc tới như vậy, Tiêu Dũng cũng nhớ ra, lúc ấy đích xác ồn ào huyên náo."Hừ." Tiêu Dũng yên tâm không ít, nhưng vẫn cảm thấy có chút không an toàn: "Ta cũng là nam nhân, biết nam nhân đều thích tam thê tứ thiếp. Trừ phi ngươi lại dùng đạo tâm thề, ta mới tin ngươi."Lữ Thiếu Khanh tản đi nụ cười, giọng nói có vài phần không vui: "Tiêu gia chủ, nhất định phải làm vậy sao?"Thái độ Tiêu Dũng cứng rắn, không nhượng bộ: "Không sai."Đây là vì nữ nhi của mình, mặc dù có đắc tội, nhưng cũng không bất đắc dĩ.Ta không cho phép ai đó mang chậu hoa của ta đi."Mong Lữ công tử thứ lỗi.""Khốn kiếp!" Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.Bóng dáng Tô Uẩn Ngọc xuất hiện, bà nổi giận đùng đùng lao vào, đi tới trước mặt Tiêu Dũng, không nói hai lời liền bắt đầu đập Tiêu Dũng."Ta đã nói tại sao hôm nay lại để cho hai mẫu nữ chúng ta ra ngoài dạo phố, thì ra chàng tới tìm Lữ công tử gây phiền toái, ta thấy là do chàng ngứa da rồi.""Phu nhân, phu nhân, nàng hiểu lầm, nàng hiểu lầm rồi."Cú đẩm của Tô Uẩn Ngọc tản ra hào quang, phẫn nộ đuổi theo Tiêu Dũng, một quyền có thể đánh vỡ một tảng đá lớn, một cú đá có thể đá thành một cái hố sâu.Tiêu Dũng không dám chống cự hay đánh trả, chỉ biết co chân chạy trốn.Sân không lớn, Tiêu Dũng không trốn được bao lâu, đã bị Tô Uẩn Ngọc bắt được, đè xuống đất không ngừng đánh đập.Tiêu Dũng gào khóc không ngừng.Lữ Thiếu Khanh mở to mắt.Lần đầu tiên hắn gặp Tô Uẩn Ngọc, Tô Uẩn Ngọc làm hắn cảm thấy bà là một người hết sức nhã nhặn, bình dị gần gũi, là một người vô cùng dịu dàng.Không ngờ lại có thể nhìn thấy phương diện “dữ dội” của bà.Cảm giác Tô Uẩn Ngọc mang đến cho Lữ Thiếu Khanh bây giờ rất giống với Doãn Kỳ.Mẫu bạo long đáng sợ.Sự tương phản quá lớn này, làm Lữ Thiếu Khanh nhất thời ngơ ra.Tô Uẩn Ngọc vừa đánh Tiêu Dũng, vừa mắng to: "Còn nói mình thông minh lắm, thông minh cái gì?""Hừ, chàng nói xem, ngư chàng nghĩ thế nào? Đây là sư huynh của nữ nhi mình, sư huynh đó, chàng lại gây phiền phức cho người ta, chàng muốn làm gì?""Sau này còn phải nhờ hắn chăm sóc cho Tiểu Y, chàng đắc tội với hắn, sau này Tiểu Y phải làm sao?""Đường đường là gia chủ đại gia tộc mà lại lòng dạ hẹp hòi, đồn ra ngoài không sợ người ta cười chê sao?"Tô Uẩn Ngọc không ngờ trượng phu của mình lại ghen đến nước này, dám gây sự với Lữ Thiếu Khanh.Sau khi đánh Tiêu Dũng đã đời, Tô Uẩn Ngọc mới dừng tay.Bà ngẩng đầu lên, thấy Lữ Thiếu Khanh vẫn ngồi trên ghế, cười tít mắt nhìn hai người họ."Dừng rồi à? Đánh tiếp đi chứ, ta xem vui vẻ cực kì."Lữ Thiếu Khanh cười tít mắt nói với Tô Uẩn Ngọc.Vụ bạo lực gia đình quy mô lớn này, hiếm khi được nhìn tận mắt.Khó trách sư muội nói qua mẫu thân nàng từng đánh phụ thân.Lúc ấy hắn tưởng rằng chỉ là đánh kiểu làm nũng thôi, ai ngờ lại là thế này.Hiếm thấy, hiếm thấy, haizzz, quên ký lục chụp hình lại rồi, tiếc quá.Tô Uẩn Ngọc đỏ bừng cả mặt: "Làm Lữ công tử chê cười.""Tục ngữ nói, đánh là thương, mắng là yêu, không có sao hết, ta có thể hiểu được."Lời của Lữ Thiếu Khanh làm Tô Uẩn Ngọc xấu hổ hơn nữa, bà quát Tiêu Dũng một tiếng: "Chàng đi ra cho ta."

Bạn cần đăng nhập để bình luận