Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 187 - Dùng ân tình của Hạ Ngữ



Chương 187: Dùng ân tình của Hạ NgữNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmAn Hoài giới thiệu: "Lúc trước đội chấp pháp có hơn ba mươi đồng môn, đã đủ rồi. Về sau tăng lên đến hơn năm mươi người, nhưng có người âm thầm giở trò xấu, không ít sư đệ sư muội bị thương, hiện tại số người có thể hành động chỉ có hơn hai mươi người."Hơn ba mươi đồng môn bị thương, Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, xem ra ăn không ít đau khổ.Đội chấp pháp không làm việc, sự hỗn loạn ở thành Lăng Tiêu tự nhiên là càng thêm lợi hại.Lữ Thiếu Khanh hiểu rõ, hắn nói với An Hoài: "An sư huynh, ngươi triệu tập những người khác đến đây đi. Hôm nay sẽ làm việc lại."An Hoài kinh ngạc, xảy ra chuyện gì vậy?Đối với sự kinh ngạc của An Hoài, Lữ Thiếu Khanh không giải thích nhiều, chỉ nói: "Chưởng môn bảo ta xử lý chuyện thành Lăng Tiêu."“Mệnh lệnh của chưởng môn?"An Hoài càng thêm kinh ngạc, ánh mắt trừng thật to.Tiêu Y lập tức làm chứng cho sư huynh: "An sư huynh, ta có thể chứng minh, đúng là chưởng môn ra lệnh."An Hoài cười khổ một tiếng, vội vàng giải thích: "Ta không phải hoài nghi Lữ sư đệ."An Hoài cũng không phải hoài nghi mệnh lệnh của chưởng môn là thật hay giả, hắn ta khiếp sợ vì Lữ Thiếu Khanh lại tiếp nhận công việc này.Lữ Thiếu Khanh là người như thế nào, đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu phái đều biết.Sư phụ bọn họ cũng không chỉ một lần nói qua Lữ Thiếu Khanh lười biếng, chưởng môn lại nhiều lần công khai phê bình hành vi lười biếng của Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh cũng dùng hành động cho thấy chưởng môn không phê bình sai.Nhưng hôm nay lại nguyện ý tới nơi này làm việc, quá ngoài dự liệu của An Hoài.Đối với loại biểu tình này của An Hoài, Lữ Thiếu Khanh thấy nhưng không thể trách, haiz, thế nhân hiểu lầm ta quá sâu."An sư huynh, huynh triệu tập mọi người đến đây đi."An Hoài đè hoài nghi trong lòng xuống, triệu tập mọi người lại.Nhưng mà nhân số cũng không nhiều lắm, chỉ có bảy tám người.An Hoài nói với Lữ Thiếu Khanh: "Bởi vì đều không có việc gì làm, dựa theo mệnh lệnh của môn phái, phần lớn đệ tử đều trở lại trên núi, tránh phát sinh xung đột với những người khác."Nói thì nói thế, nhưng trên thực tế chính là để cho các đệ tử trốn lên núi, tránh cho những người khác có cơ hội khiêu khích, phát sinh đấu tranh, từ đó chịu thiệt thòi.Nhưng mà đường đường là một phái lớn, kết quả lại làm như vậy, không thể không nói là rất nghẹn khuất.Cho nên Ngu Sưởng tự mình tới cửa bắt Lữ Thiếu Khanh ra để hắn giải quyết chuyện này.Lữ Thiếu Khanh phất phất tay: "Không sao, ít người như vậy cũng đủ rồi."Sau đó, Lữ Thiếu Khanh nói với Hạ Ngữ: "Hạ Ngữ sư tỷ, ân tình kia ta phải dùng tới rồi."Hạ Ngữ ở một bên nhìn, lúc này đại khái đã hiểu Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.Nàng cười nói thản nhiên: "Lữ sư đệ là muốn ta gia nhập đội chấp pháp của Lăng Tiêu Phái các ngươi sao?"Lữ Thiếu Khanh cảm thán Hạ Ngữ thông minh, sư muội của mình lúc này còn ở bên cạnh gãi đầu, vẻ mặt nghi hoặc, tùy thời muốn hỏi Nhị sư huynh vì sao.Mà Hạ Ngữ đã đoán được ý định của hắn.Lữ Thiếu Khanh không có giấu diếm, trên thực tế giấu diếm cũng không có tác dụng gì: "Không sai, Hạ Ngữ sư tỷ, ta hy vọng ngươi có thể tạm thời đi theo đội chấp pháp, giúp đỡ một chút. Tôm tép thì không cần ngươi ra tay, gặp cao thủ mới phiền ngươi ra tay ngăn cản một chút là được."Hạ Ngữ là cảnh giới Kết Đan kỳ tầng 8, trong tình huống Nguyên Anh không ra, không có mấy người có thể làm gì được Hạ Ngữ.Có cao thủ như Hạ Ngữ trấn giữ, đội chấp pháp cũng không cần lo lắng bị người nhắm vào.Có Hạ Ngữ ở chỗ này, hắn không có ý định ra tay, có thể tùy tiện liền tùy tiện.Huống chi hắn không có ý định ở lại quản lý đội chấp pháp.Hơn nữa dùng ân tình của Hạ Ngữ, có thể thuận tiện phủi sạch quan hệ với Hạ Ngữ. Đến lúc đó cuộc sống của hắn liền có thể khôi phục lại bình tĩnh lúc trước.Hoàn hảo.Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng với kế hoạch của mình.Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh cố ý nói: "Đương nhiên, Hạ Ngữ sư tỷ, nếu ngươi không muốn, ta cũng không miễn cưỡng."Hạ Ngữ nhìn Lữ Thiếu Khanh, lòng nàng sáng như gương, nếu nàng từ chối, Lữ Thiếu Khanh sẽ nhân cơ hội hoàn toàn kéo dài khoảng cách với nàng.Đừng tưởng Lữ Thiếu Khanh sẽ không làm như vậy.Cho nên Hạ Ngữ không từ chối, không nhìn ánh mắt Biện Nhu Nhu, đồng ý: "Được, ta rất vui lòng giúp đỡ."Mà đám đệ tử An Hoài đứng một bên lại ngây dại.Nữ nhân tướng mạo xấu xí này, lại chính là đệ nhất mỹ nhân Tề Châu, Hạ Ngữ sư tỷ?Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh xuất hiện đã làm cho những đệ tử này kinh ngạc, hiện tại lại Hạ Ngữ cũng xuất hiện ở chỗ này, càng làm cho bọn họ khiếp sợ."Là, là Hạ Ngữ sư muội sao?"Cho dù là người hơn ba mươi tuổi, lúc An Hoài hỏi ra lời này, giọng nói có chút run rẩy.Đây là kích động và hưng phấn.Mấy tên đệ tử Lăng Tiêu Phái khác cũng là như vậy.Ngay cả tu sĩ nữ cũng kích động và hưng phấn.Hạ Ngữ, đại đệ tử thủ tịch Song Nguyệt Cốc, đệ nhất mỹ nhân Tề Châu, người đứng thứ ba trong thế hệ trẻ, có sức cạnh tranh với người xếp thứ hai.Có thể đối mặt ở cự ly gần lần đầu tiên, nói không hưng phấn kích động là giả.Đối với ánh mắt của mọi người, Hạ Ngữ đã hết sức quen thuộc, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào.Nàng chỉ gật gật đầu, nói với mọi người: "Ta là Hạ Ngữ."Giọng điệu lạnh nhạt, giống như lời đồn đãi bên ngoài dành cho nàng.An Hoài lại nghe ra Hạ Ngữ nói chuyện với bọn họ không giống với Lữ Thiếu Khanh.Trong lòng An Hoài không thể không kính nể Lữ Thiếu Khanh. Thật sự là lợi hại, không biết dùng thủ đoạn gì, lại có thể làm cho Hạ Ngữ có thái độ khác người thường với hắn. Hơn nữa còn muốn Hạ Ngữ đến làm công cho hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận