Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 862 - Nổ Thánh Sơn



Chương 862: Nổ Thánh SơnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn lập tức cảm thấy kinh ngạc, đi đến bên cạnh Lữ Thiếu Khanh: “Đây là thứ gì?”Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ: “Tốn Ma thạch, tình cờ phát hiện ra đồ tốt, khì khì…”“Thứ này, dùng để làm gì?”Mặc dù uy lực cũng tạm được nhưng chỉ cần có chút phòng bị thì sẽ không đạt được hiệu quả gì.Huống chi, trong chiến đấu, đối thủ sẽ không đần độn đến mức nghe lời rót linh lực vào đấy.Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý, thừa cơ khinh bỉ Kế Ngôn một chút: “Huynh thì biết cái gì, một viên đã có uy lực như vậy, nếu mấy ngàn viên thì sao?”Vẻ mặt Kế Ngôn không thay đổi, thậm chí khinh bỉ: “Trong chiến đấu, ai sẽ đần độn bị đệ lừa?”Kế Ngôn không coi trọng phương thức chiến đấu này, quá lạc hậu.Tu sĩ đều là dạng người linh hoạt, trong chiến đấu, những kiểu nổ thế này khó làm bị thương đối thủ được.“Haha.” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ quay đầu lại, trong tay xuất hiện hai viên đá, một viên kích cỡ tương đương một đứa trẻ, viên khác thì lớn hơn, khoe khoang nói: “Thế này thì sao? Uy lực còn lớn hơn nhiều so với huynh tưởng tượng. Trong tay ta còn nhiều lắm.”Kế Ngôn đánh giá một lượt, lạnh nhạt hỏi: “Đệ định dùng làm gì?”Kế Ngôn không tin Lữ Thiếu Khanh không biết nhược điểm của Tốn Ma thạch.“Dùng để nổ Thánh Sơn, thế nào?”Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ: “Đến lúc đó ta sẽ trở thành anh hùng của nhân tộc, sau khi trở về, nói không chừng mấy tên ở Trung Châu sẽ ban thưởng cho ta mấy tỷ linh thạch ấy chứ.”Kế Ngôn trầm mặc, nhìn sư đệ đang nhe răng cười như ánh mặt trời chiếu lấp lánh, cạn lời một lúc lâu.“Đệ nói thật chứ?”“Giả đấy.” Lữ Thiếu Khanh tức giận: “Ta còn muốn sống thêm mấy năm.”Thánh Sơn có tin đồn là có Thành chủ Luyện Hư kỳ và các trưởng lão Hóa Thần kỳ tọa trấn.Chạy đến đó làm phần tử khủng bố là gần như chạy tới để bị đánh chết rồi.Nhưng, Lữ Thiếu Khanh lại nghiến răng, hừ hừ nói: “Đám ma tộc này đừng trêu chọc ta, chọc ta giận ta sẽ dùng nó làm bom hẹn giờ, đến lúc đó sẽ cho nổ luôn Thánh Sơn.”Kế Ngôn ngẫm nghĩ, đúng là có thể làm như vậy.Sau đó, hắn ta kịp phản ứng, nhìn Lữ Thiếu Khanh từ trên xuống dưới: “Đệ cố ý?”“Cố ý cái gì?”“Vừa rồi bảo ta rót linh lực vào trong…”“Không có.” Lữ Thiếu Khanh kiên quyết phủ nhận, lắc đầu: “Huynh đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn thử nghiệm một chút xem có thể thành công không. Loại đá này chỉ có ta mới có thể khiến bọn chúng có hiệu quả phát nổ, người khác thì không.”Sau khi nói xong hắn ném một viên cho Kế Ngôn, Kế Ngôn làm thử, đúng là như vậy.Nhưng hắn ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.Lữ Thiếu Khanh đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Kế Ngôn liền mặt mày đứng đắn: “Đúng không, ta không hề lừa huynh. Ta chỉ muốn thử xem, nếu như huynh có thể làm được như ta thì ta có thể tiết kiệm không ít công sức.”Trong lòng hắn thầm thở dài, đúng là số khổ mà, đến lúc đó mình chỉ có thể tự làm thôi.Lời này của Lữ Thiếu Khanh vẫn không thể xóa sạch hoài nghi của Kế Ngôn, ánh mắt hắn ta vẫn tràn đầy nghi ngờ.Hắn ta nhìn viên Tốn Ma thạch kích cỡ tương đương ngón cái trong tay, đưa ra khảo vấn linh hồn: “Đã vậy, sao không đưa viên nhỏ thôi, cần dùng viên lớn như vậy à?”“Dông dài.” Lữ Thiếu Khanh tức giận, ngoài mạnh trong yếu: “Lực nổ của viên nhỏ không có hiệu quả lớn lắm, chắc chắn phải dùng lớn rồi. Nếu ta muốn nổ chết huynh ta sẽ dùng viên lớn hơn nữa, nhưng ta có dùng đến không?”“Còn nữa sư huynh, nếu huynh cứ nghi ngờ sư đệ như vậy, đợi đấy, trở về ta sẽ mách lại sư phụ.”Kế Ngôn không có hành động gì, hắn ta chỉ lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Trực giác của ta nói với ta rằng, đệ cố ý.”Trực giác của tu sĩ chưa bao giờ sai lầm.Hơn nữa, tính cách sư đệ, hắn ta biết rõ.Lữ Thiếu Khanh che ngực, vô cùng tổn thương: “Huynh cút đi, ta không muốn để ý đến huynh nữa. Có ai đi nghi ngờ sư đệ như vậy không? Cút sang một bên, đừng quấy rầy ta làm chính sự.”Kế Ngôn vẫn nhìn hắn chằm chằm như đang suy tư xem nên giáo huấn Lữ Thiếu Khanh như thế nào.Nổ sư huynh?Muốn tạo phản.Lữ Thiếu Khanh bị nhìn chằm chằm không kiên nhẫn, cũng trừng mắt quay ngược đầu lại: “Sao? Muốn đánh nhau à?”Hắn vô cùng phách lối: “Đừng tưởng là ta sợ huynh, tiểu cô nương huynh giờ đang trong thời gian dưỡng thai, tay không tấc sắt, huynh xem ta nện huynh như thế nào.”Đối mặt tình huống như vậy, Kế Ngôn chưa từng biết thối lui đang định nghênh chiến thì đột nhiên hắn ta có dự cảm gì đó, quay đầu nhìn về phía vị trí của Vô Khâu kiếm.Lúc ánh mắt Kế Ngôn rơi xuống cũng là lúc hòn đá màu đen được Vô Khâu kiếm hấp thu hoàn toàn.Độ sáng bóng bên ngoài Vô Khâu kiếm tăng vọt, quang mang màu trắng lóa mắt như ban ngày, trời đất xung quanh trong nháy mắt bị bao phủ bởi quang mang bạch sắc, tất thảy đều trở thành màu trắng.Tiếp theo một cỗ kiếm ý phong mang bộc phát, khuếch tán về bốn phía.Phương viên vài dặm đều bị xoắn nát, ngay cả căn phòng dưới chân Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh cũng trong nháy mắt hóa thành bã vụn đầy trời, mảnh gỗ vụn bay tán loạn.Không chỉ như thế, thanh thế còn càng lúc càng to lớn hơn.Lữ Thiếu Khanh nhảy lên không trung, hùng hùng hổ hổ: “Không thể để ta bớt lo một chút được à?”Tiếp đến hắn vung tay lên, mấy trận pháp dưới chân núi vận chuyển, sau đó bạch quang lóe lên giữa không trung, một tầng phòng hộ trong suốt xuất hiện như cái lồng thủy tinh trong suốt rơi xuống, bao phủ tất thảy mọi thứ bên trong.Tất thảy những động tĩnh xảy ra ở nơi này, bên ngoài không thể nào cảm ứng được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận