Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 897. Chẳng phải chỉ là một bữa cơm sao?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh dùng tay bịt kín lỗ tai, nhẹ nhàng một câu: “Kết Đan kỳ ở đây không có tư cách nói chuyện.”“Lui ra!”Kiếm Lan bị tức đến mức mắt trợn trắng, nửa ngày nói không ra lời.Trong bốn người ở đây, chỉ có nàng ta là Kế Đan kỳ, thực lực yếu nhất.Thôi Thanh đáp xuống, đi đến trước cổng lớn, đứng đó nhìn Lữ Thiếu Khanh.Đôi mắt nàng ta đã trở nên đỏ bừng, khuôn mặt vặn vẹo, trông rất đáng sợ.“Vô sỉ khốn kiếp, đánh với ta một trận!”Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai, cự tuyệt: “Không, dựa vào cái gì mà phải đánh với ngươi một trận?”Không có lợi gì, tại sao ta phải đánh với ngươi một trận?Hơn nữa, cho dù có lợi, ta cũng không muốn, đánh nhau quá mệt mỏi.Không cẩn thận đánh chết ngươi, ta còn cần phải lăn lộn ở đây nữa không?Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy rất rõ rang, cũng từ miệng Đàm Linh hiểu rất rõ ràng.Ở ma tộc này coi trọng mạnh được yếu thua. Bọn hắn cũng rất thích sử dụng phương thức nuôi cổ để chọn lựa cường giả.Bọn hắn cổ vũ người trong thế hệ trẻ tranh đấu lẫn nhau, bọn hắn cho rằng làm như vậy có thể giúp thực lực thế hệ trẻ tăng lên cực nhiều.Tranh đấu giữa thế hệ trẻ các trưởng bối sẽ rất ít khi nhúng tay.Giờ Lữ Thiếu Khanh hố Thôi Thanh, Kiếm Lan cũng coi như tranh đấu trong thế hệ trẻ.Nhưng, nếu hắn dám giết Thôi Thanh chắc chắn sẽ khiến trưởng bối Thôi gia ra tay.Thôi Thanh nhìn thấy mình không làm gì được Lữ Thiếu Khanh liền chĩa mũi giáo về phía Đàm Linh.“Đàm Linh, đây chính là người ngươi tìm về sao? Thật không biết xấu hổ, đồ khiến Nhuế trưởng lão mất mặt.”Đàm Linh không tức giận, giờ nàng ta muốn xem thử Thiếu Khanh xử lý như thế nào. Ngược lại, nàng ta còn cười nói với Thôi Thanh: “Không phải hắn đang ngồi ở đây sao? Ngươi có thể xuất thủ mà.”Cơ thể Thôi Thanh run rẩy, mu bàn tay cầm trường kích nổi gân xanh.Nàng ta rất muốn ra tay, nhưng lý trí của nàng ta nói cho nàng ta, nàng ta không thể.Cuối cùng Thôi Thanh phẫn hận không thôi, cắn răng, phun ra hai chữ: “Hèn nhát!”Đối mặt với sự phẫn nộ của Thôi Thanh, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không hề nổi giận, ngược lại còn nói: “Được rồi, được rồi, bớt giận, đừng kích động.”“Tất cả mọi người là người một nhà, cứ làm ồn ào thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì.”Đàm Linh đứng bên cạn lời đối với những lời này.Người một nhà?Không thấy người ta muốn chém ngươi thành hai khúc sao? Còn người một nhà.Thôi Thanh phẫn nộ gào lên: “Trả linh thạch lại cho ta.”Kiếm Lan cũng vội vàng nói theo: “Của ta nữa.”Ôi chào, thoải mái quá.Đàm Linh nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của hai người trước mặt, trong lòng thực sự rất dễ chịu.Sau khi các nàng gặp được nàng ta vốn muốn làm cho nàng ta khó xử, chưa từng nghĩ giờ lại bị Lữ Thiếu Khanh hố cho một vố.Tổn thất linh thạch coi như là việc nhỏ, chủ yếu là mất mặt, còn không thể nuốt trôi cục tức trong lòng kia.Tên khốn kiếp này, coi như cũng tạm được.Vào thời khắc này, Đàm Linh đột nhiên cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đỡ hơn nhiều, chí ít không còn đáng ghét như bình thường.Lữ Thiếu Khanh nhún vai: “Tự các ngươi nói mà, muốn mời chúng ta ăn cơm. Thịnh tình khó từ chối, ta cũng không thể không nể mặt các ngươi, đúng không nào?”Trong lòng Thôi Thanh và Kiếm Lan điên cuồng chửi thề, chúng ta ước gì ngươi không nể mặt chúng ta.Phấn trắng trên mặt Kiếm Lan lại không ngừng rơi xuống, giờ nàng ta chỉ muốn dùng phấn trắng của mình để ngạt chết Lữ Thiếu Khanh.“Đó là dưới tiền đề ngươi đuổi theo đưa Đàm Linh quay lại bồi tội với chúng ta.”Lữ Thiếu Khanh nghi hoặc: “Là ý này sao? Sao các ngươi không nói rõ. Haizz, được rồi, chẳng phải một bữa cơm sao? Tất cả mọi người là người một nhà, ai mời ai mà chẳng thế, lần sau, lần sau ta mời các ngươi.”Còn có lần sau?Hơn nữa...“Tên khốn kiếp ngươi còn dám đóng gói đem về, ngươi vô sỉ.”Thôi Thanh lại một lần nữa muốn bổ Lữ Thiếu Khanh.Ăn cơm đóng gói không nói cho chúng ta thì cũng thôi đi, đằng này một lần còn đóng gói nhiều như vậy.Ngươi là heo à?“Trả linh thạch lại, nếu không...”Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm: “Nếu không thì sao? Nếu không ngươi còn có thể làm thế nào?”“Muốn động thủ sao? Muốn động thủ thì tranh thủ đi, nếu không thì quay về, trời cũng không còn sớm nữa đâu.”Sau đó hắn cố ý nhắm vào Kiếm Lan một chút: “Về đắp thêm vôi lên mặt đi, rơi hết rồi kìa.”Kiếm Lan bị tức đến mức toàn thân run rẩy, nghiến răng đến mức kêu ken két, tuy nhiên, nàng ta bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi là không có ý định trả linh thạch lại cho chúng ta.”“Chúc mừng, ngươi nói đúng rồi, nhưng tiếc là sẽ không có thưởng.” Nói đùa, bất kỳ ai cũng đừng mong lấy được một khối linh thạch nào từ chỗ ta.“Tốt, ta sẽ bảo đệ đệ ta tới nói chuyện với ngươi...”Kiếm Nhất!Cái tên này vừa thốt ra, xung quanh liền trầm mặc.Cho dù là Đàm Linh, sắc mặt cũng thay đổi.Trên mặt Thôi Thanh hiện lên vẻ mặt sùng bái.Là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Kiếm gia, đặt trong số những tiểu bối trẻ tuổi của Thánh địa cũng là một trong những người mạnh nhất.Mặc dù hắn ta rớt trong cuộc tuyển chọn Thánh tử nhưng hắn ta chỉ thua một chiêu mà thôi.Người ta bí mật gọi hắn ta là Thánh tử thứ tư.Thực lực cường hãn, không ai có thể địch.Lữ Thiếu Khanh thì lộ ra vẻ phiền muộn.Người ma tộc đều vô sỉ vậy sao?Động một chút lại nói muốn dọa người khác, có biết xấu hổ không vậy?Thật sự cho rằng ta dễ khi dễ à. Ta chờ chính câu nói này của ngươi đấy.Lúc này Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, chỉ vào Kiếm Lan mắng to: “Xem như ta đã hiểu vì sao ngươi phải dùng vôi bôi lên mặt ngươi rồi. Hóa ra ngươi đã không còn mặt mũi nữa.”Đem đệ đệ của mình ra, lúc này trong lòng Kiếm Lan vô cùng bình tĩnh, cả người vô cùng tự tin giống như đã thăng hoa.Vốn nàng ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lữ Thiếu Khanh, cảm thấy Lữ Thiếu Khanh so với đệ đệ nàng ta chỉ là tôm tép nhãi nhép.Nhưng lời này của Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa phá vỡ phòng bị của nàng ta.Hắn lại một lần nữa khiến nàng ta tức đến mức đến run lẩy bẩy, run rẩy chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, nửa ngày cũng nói không ra một câu.Nàng ta bị tức đến mức nói không thành lời.Cuối cùng, nàng ra vận chuyển linh lực, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại một chút, nàng ta cắn răng: “Được, được, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ngươi chờ đấy, ta sẽ bảo đệ đệ ta tới tìm ngươi.” Hết chương 897.

Bạn cần đăng nhập để bình luận