Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 980. Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLần này, Nhan Thục Nhã thật sự sợ.Chẳng qua Kế Ngôn đã làm cho Nhan Thục Nhã yên lòng: "Thả đi, có lẽ nàng ta cũng không dám nói bậy."Nhan Thục Nhã vội vàng cam đoan: "Chuyện hôm nay, ta, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ một chữ."Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Không thú vị."Hắn nói với Nhan Thục Nhã: "Lấy đạo tâm thề đi, nếu không ta không yên tâm."Đồ đê tiện. Nhan Thục Nhã âm thầm mắng to trong lòng, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nàng ta cũng không có tâm tư phản kháng, cũng phản kháng không nổi.Ngoan ngoãn thề xong, Lữ Thiếu Khanh mới giải cấm chế cho nàng ta.Trước khi Nhan Thục Nhã rời đi, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục uy hiếp: "Cô nàng, nếu có người tới gây phiền toái cho chúng ta, ngươi biết hậu quả mà."Thân hình Nhan Thục Nhã dừng lại, sau đó cấp tốc rời khỏi nơi này.Nhan Thục Nhã cố nén đau đầu ngự không mà đi, sau khi chạy trở lại chỗ ở của mình, Nhan Thục Nhã mới dám thở phào nhẹ nhõm.Nàng ta ôm đầu của mình, sát khí tàn sát bừa bãi ở trong phòng, làm phòng rối tinh rối mù."Trương Chính chết tiệt, ngươi chờ đó, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.Sau đó nàng ta lại cười lạnh: "Cho dù ngươi có trình độ trận pháp ngang Thánh Chủ, nhưng nếu không có lệnh bài của ba trưởng lão, ngươi cũng không vào được, nếu không, ha ha, chờ bị phát hiện đi..."Nhan Thục Nhã rời đi rồi, Kế Ngôn khẽ cau mày nhìn theo.Lữ Thiếu Khanh huơ huơ tay trước mặt gọi hắn ta: “Làm sao đấy? Người vừa đi huynh đã nhớ à?”“Vừa rồi đệ làm gì?”Kế Ngôn tự động lờ đi câu nói nhảm của Lữ Thiếu Khanh, mà nói: “Nàng ta không hoàn toàn nói thật.”Lữ Thiếu Khanh không buồn tỏ vẻ giật mình nữa: “Nói nhảm, đổi lại là huynh, huynh sẽ cam tâm tình nguyện nói ra tất cả sao?”Mặc dù Nhan Thục Nhã tỏ thái độ hết sức phối hợp nhưng Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều có thể cảm nhận được nàng ta còn chưa kẻ lại tất cả.Trong tình huống này, dù là ai cũng sẽ không cam tâm tình nguyện kể lại tất cả.Không tặng cho ngươi cái bẫy cũng coi như có lương tâm rồi.Lữ Thiếu Khanh cũng không để ý, hắn chỉ cần biết vị trí của Tuyệt Phách Liệt Uyên là được rồi, còn lại cứ thong thả xử lý.Hắn hỏi Kế Ngôn: “Còn bao lâu nữa huynh mới lành vết thương?”Kế Ngôn lẳng lặng tính toán một lát rồi trả lời: “Nếu ở đây thì khoảng mười ngày nữa.”Nơi này linh khí nồng đậm, chữa thương sẽ rất nhanh.Ra bên ngoài sẽ cần gấp đôi thời gian.Lữ Thiếu Khanh tức chết, phun nước bọt vào Kế Ngôn: “Có đôi khi thực sự muốn đánh chết tên cặn bã nhà huynh.”Kế Ngôn bình tĩnh nhắm mắt lại: “Im miệng, đừng có làm phiền ta.”Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ vẫy tay, Mặc Quân kiếm cùng xuyên giới bàn từ bên trong bay ra rơi vào tay hắn.“Chờ ta ở đây, ta đi trước xem tình hình thế nào.”“Tranh thủ khôi phục lại đi, tới lúc đó mà gặp vấn đề gì thì đừng có trách ta ném huynh lịa.”Rời khỏi Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh thận trọng đi lên núi.Từ đây nhìn lên, bên trên vẫn tối tăm mờ mịt, như bầu trời đầy sương mù, không thấy gì hết.“Phiền chết đi!”Lữ Thiếu Khanh khó chịu lẩm bẩm, thận trọng bước lên, dọc đường gặp không ít dã thú hung thú, thậm chí còn có một số tu sĩ giáp đen hoạt động.Nhưng Lữ Thiếu Khanh đều tránh đi cả, thà đi đường vòng tránh xảy ra chiến đấu.Dọc đường đi cẩn thận từng li từng tí nên phải mất đến hai ngày mới hữu kinh vô hiểm tìm được lối vào Tuyệt Phách Liệt Uyên.Trước miệng một sơn cốc, một khối đá lớn đứng vững giữa bãi đất trống, trên đó viết bốn chữ lớn màu đỏ.Tuyệt Phách Liệt UyênMàu chữ đỏ chói, kiều diễm ướt át như máu tươi còn chảy, khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.Lữ Thiếu Khanh cảnh giác nhìn bốn phía, thần thức tràn ngập.Đúng như lời Nhan Thục Nhan nói, nơi này không có ai trấn giữ.Lữ Thiếu khanh thăm dò một lát liền đi ra, vừa định đi qua bia đá thì bốn chữ đỏ kia đột nhiên sáng lên, một luồng sáng đỏ rọi lên thân thể Lữ Thiếu Khanh.Sau đó, ánh sáng tiếp tục lóe lên, như tiếng cảnh báo vang lên.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh nhảy lên một cái. Cái gì thế nào?Laser chống trộm sao?Quả nhiên cô nàng kia vẫn còn giấu.Lữ Thiếu Khanh vội vàng lùi lại, hắn lùi đến một khoảng cách nhất định, ánh sáng đỏ cũng biến mất theo.Lữ Thiếu Khanh đứng đằng xa, cau mày nhìn bia đá, tảng đá kia đứng vững trước miệng sơn cốc, không đi vòng qua được.Cuối cùng, hắn lấy ra lệnh bài Nhuế trưởng lão đưa cho, lần nữa thận trọng tới gần.Mà lần này không có ánh sáng đỏ lóe lên nữa, hắn có thể qua được.Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng thở ra.May quá.Lúc trước hắn từng định ném lệnh bài đi, nhưng cuối cùng vẫn mang theo, không ngờ ở đây lại có tác dụng.Lữ Thiếu Khanh vượt qua bia đá đi tới trước cửa sơn cốc.Trong sơn cốc phủ mờ sương, màu sương xám hệt như những gì lúc trước Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy ở bên dưới.Nơi này cũng được trận pháp che phủ, nhưng loại trận pháp này đương nhiên không thề làm khó được Lữ Thiếu Khanh.Sau khi cẩn thận kiểm tra một hồi, Lữ Thiếu Khanh bèn nhẹ nhàng tiến vào, không làm hỏng đại trận, cũng không cần khóa đại trận, cứ thế nhàn nhã tản bộ bên trong.Đại tông sư trận pháp có thể tùy hứng như thế đó.Sau khi tiến vào đại trận, hắn phát hiện nơi này có trận pháp ngăn cách, trận pháp cảnh cáo và trận pháp đầy sát cơ, nhưng đều không đủ để khiến cho Lữ Thiếu Khanh bối rối.Lữ Thiếu Khanh không vất vả mấy đã vượt qua các trận pháp, đi vào trong sơn cốc. Sơn cốc này không dài, nhìn một cái là thấy đáy rồi, hai bên vách đá kéo dài, không nhập vào trong mây.Đây là một sơn cốc nhỏ, trụi lủi, thi thoảng có vài cọng cỏ dại mọc trên mặt đất màu đen, không có thực vật gì khác, cũng không có động vật.Hoang vu đến mức khiến cho người ta phát lạnh. Hết chương 980.

Bạn cần đăng nhập để bình luận