Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1218: Ăn đùi gà, ép một chút

Chương 1218: Ăn đùi gà, ép một chútChương 1218: Ăn đùi gà, ép một chút
"Cái này, cái này!"
Tất cả mọi người đều nhìn lên thanh niên áo trắng trên trời mà không thể tin nổi.
Thực lực khủng bố đến mức bọn họ †ê cả da đầu.
Đâu ra gia hỏa khủng bố như thế?
Là quái vật kiểu mới sao?
Là Tế Thần đích thân tới rồi sao?
Chu Quang Viễn ngẩng đầu lên, ngơ ngác ngốc người, toàn thân choáng váng.
Cảnh tượng hắn ta vừa thấy không khác gì phim khoa học viễn tưởng, quá khác thường.
Một người, một kiếm, chỉ cần một kiếm, mà có thể đánh bại cả cao thủ Nguyên Anh của tổ chức Thí Thần.
Chuyện này phi lý và bất thường đến mức nào chứ?
Dù khí tức của Kế Ngôn tỏa ra cũng đủ cho người khác biết hắn ta là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng vẫn rất phi lý.
Trong lứa cùng thế hệ, có ai làm được?
Dận Khuyết cũng ngơ ngẩn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Chu Quang Viễn hắn ta lại mừng thầm.
Hắn ta lập tức ưỡn ngực cuồng vọng đắc ý nói với Chu Quang Viễn cứ như thể mình vừa đánh bại sáu cao thủ kia vậy: "Thế nào?"
"Bây giờ ngươi còn lời gì muốn nói?"
Chu Quang Viễn lấy lại tỉnh thần, liếc nhìn Dận Khuyết, lạnh lùng hừ một tiếng: "Hắn ta náo ra động tĩnh lớn như thế, ngươi cảm thấy hắn ta sẽ ổn chứ?"
"Cái này không tới lượt ngươi quan tâm"
Dận Khuyết xoay tròn con mắt, giật mình, cười ha ha: "Hắn ta là người Đại tiểu thư mang về, ngươi cảm thấy sẽ có chuyện gì sao?”
Đây là người Đại tiểu thư mang về, là người Đại trưởng lão chỉ định muốn gặp, làm sao lại có chuyện được chứ?
"Tiểu Tiên?" Ánh mắt Chu Quang Viễn lập tức trở nên âm trầm, nhìn lên Kế Ngôn trên trời.
Áo trắng tung bay, tuấn lãng bất phàm, cho dù là nam nhân, Chu Quang Viễn cũng thấy Kế Ngôn đẹp trai dữ dội.
Dáng vẻ này là sát thủ của tất cả thiếu nữ, Chu Quang Viễn vừa nghĩ tới Tương Tư Tiên đang ở bên cạnh Kế Ngôn, trong lòng chợt dâng lên cảm giác ghen tuông.
Cơn ghen qua đi, thậm chí một cỗ sát ý sinh ra trong lòng hắn ta.
Dám cướp nữ nhân của hắn ta sao?
Muốn chết!
Phát hiện cảm xúc của Chu Quang Viễn thay đổi, Dận Khuyết cười càng thêm vui vẻ.
"Nhưng mà, thực lực của hắn như thế, ngươi đánh thắng được sao?"
Chu Quang Viễn yên lặng, không thể không thừa nhận hắn ta đánh không lại người này.
"Hừ, ngươi đánh thắng được chắc?" Chu Quang Viễn khó chịu, hừ lạnh một tiếng.
Ánh mắt âm u, hắn ta như một con sói giảo hoạt đang bày mưu tính kế, nói với Chu Quang Viễn: "Hắn ta còn một sư đệ và một sư muội, mà hình như sư đệ của hắn ta cũng có ý với Đại tiểu thư"
"Cái gì? Muốn chết!" Chu Quang Viễn nghe xong lại càng nổi giận hơn, toàn thân như bị điểm huyết, tỏa ra sát khí nồng đậm.
"Nếu có cơ hội, ngươi có thể giáo huấn sư đệ của hắn ta một chút. Có câu gì ấy nhỉ? Giết gà dọa khi!"
Chu Quang Viễn nghe xong, không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm Kế Ngôn trên trời, nhưng sát ý toàn thân tỏa ra càng nồng đậm hơn.
"Ha ha." Dận Khuyết thấy thế lại càng vui vẻ hơn.
Đào xong hố rồi!
Kế Ngôn nhìn hai Nguyên Anh lảo đảo sắp ngã bèn lắc đầu rồi nhìn xuống. Cảm nhận được ánh mắt của Kế Ngôn sắc bén như kiếm, không ít người căng thẳng, coi như hiểu biết thêm về sự cường đại của hắn ta.
Rất nhiều người cúi đầu, rời ánh mắt, không dám nhìn lên Kế Ngôn trên trời nữa.
Kế Ngôn không nói gì. Hành động lần này chính là khiêu khích không lời, muốn xem xem còn ai muốn ra mặt nữa không.
Lận Vũ nhịn không được mà cười khổ: "Gia hỏa này!"
Biết Kế Ngôn rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến thế.
Một kiếm bổ sáu đồng bạn của lão, cho dù là lão cũng không làm được.
"Sư phụ, hắn ta chính là người mà Tư Tiên tỷ tỷ mang về sao?" "Là người Đại trưởng lão muốn gặp sao ạ?"
Một thiếu nữ một thân váy đỏ như lửa đứng bên cạnh Lận Vũ nhìn Kế Ngôn trên trời bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa thán phục.
"Quá lợi hại. Mấy vị trưởng lão đều không phải đối thủ của bọn họ."
Lận Vũ gật gật đầu, ánh mắt đầy cô đơn. Sóng sau đè sóng trước, sóng trước đè bẹp núi, thiên phú và thực lực Kế Ngôn đang bày ra đây, đừng nói người trẻ tuổi, chính lão tiền bối như lão cũng bị đả kích.
Lão thở dài: "Đúng vậy, thực lực của nha đầu con còn kém xa hắn ta nhiều lắm"
"Con phải cố gắng thật nhiều."
Kế Ngôn im lặng khiêu khích đã chọc giận không ít người. Hừi
Một giọng nói già nua vang lên, như sấm sét giáng xuống khiến cho bầu trời chấn động, như vang lên bên tai từng người.
Chu Quang Viễn nhịn không được mà kinh ngạc hô lên: "Sư phụ, sư phụ muốn ra tay sao?"
Sau đó, hắn ta phấn chấn, kích động nói: "Hừ, chỉ cần sư phụ ra tay, hắn ta chết chắc rồi."
Nhưng Chu Quang Viễn chờ cả ngày cũng không thấy sư phụ mình ra tay, như thể tiếng hừ lạnh vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.
Kế Ngôn trên trời chờ một lúc, không thấy ai ra tay bèn đáp xuống đất.
Mà bên này, Lữ Thiếu Khanh đã nướng xong một con linh kê nữa. Hắn không nuốt lời, lập tức bẻ một cái đùi đưa cho Tương Tư Tiên.
"Tới đây, Tư Tiên tỷ tỷ, ăn đùi gà, ăn một miếng đi."
Tương Tư Tiên vẫn còn đang đắm chìm trong sức mạnh khủng khiếp của Kế Ngôn.
Một kiếm đánh bại sáu vị trưởng lão của tổ chức Thí Thần. Dù thế nào đi nữa, họ cũng đều là Nguyên Anh.
Từ khi nào Nguyên Anh lại yếu thế chứ?
Chẳng lẽ đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, đều là tu sĩ cấp thấp?
Tương Tư Tiên biết Kế Ngôn lợi hại, nhưng biểu hiện lần này của Kế Ngôn quả thực đã vượt xa tưởng tượng của nàng ta, khiến nàng ta chưa thể tỉnh hồn lại được.
Vừa nhìn chằm chằm Kế Ngôn, theo bản năng nàng ta đưa tay nhận lấy đùi gà của Lữ Thiếu Khanh.
Bị Lữ Thiếu Khanh thúc giục, nàng ta lại đần độn cắn một cái.
Thịt gà vào miệng rồi, vị tươi non tràn ngập khoang miệng, Tương Tư Tiên mới tỉnh lại được.
Có vẻ như thịt này nướng không tệ lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận