Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2053

Chương 2053Chương 2053
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Sương mù màu đen cuồn cuộn, một cô hấp lực cường đại truyền đến.
Vô số hào quang ngút trời cuốn đến tiến vào trong Sương mù màu đen.
Xương Thần muốn thôn phệ Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chú ý thấy lông tóc của mình dựng đứng lên từng cọng, máu tươi trong cơ thể nhúc nhích, có kích động phá thể chui ra. Ngay cả mình cũng có cảm giác bị kéo vào sương mù màu đen. Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, tâm thần khẽ động, quang cầu kim sắc trong cơ thể lăn lộn.
Một cỗ hấp lực xuất hiện trên người hắn.
Quang mang chung quanh lần lượt tiến vào trong cơ thể hắn, cơ thể bị thương được khôi phục không ít.
“Gừt"
Xương Thần giận rồi, ngửa mặt lên trời gào thét, như một con dã thú đánh mất lý trí. Nhưng, trong đôi mắt đỏ ngầu của Xương Thần lại mang theo tham lam thật sâu.
Thân thể nó hóa thành thiểm điện, bay thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
“Đưa thân thể cho ta, sâu kiến!”
Ngữ khí Xương Thần mang theo sự gấp gáp, hận không thể chiếm cơ thể của Lữ Thiếu Khanh thành của mình. “Chó ngốc, cút đi!”
Lữ Thiếu Khanh nhấc kiếm chĩa vào phía Xương Thần. Nhưng loại công kích này không có bất kỳ uy hiếp gì với Xương Thần.
Xương Thần không tránh không né, kiếm quang cứng rắn bay thẳng tới.
Trong giầy lát nó đã đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, duỗi móng vuốt sắc bén về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không có né tránh, ngược lại còn vung nắm đấm về phía Xương Thần.
Nắm đấm tay trái phát ra tiếng oanh minh như một quyền của chiến thần, ngay cả không gian cũng bị đánh nát.
“Rầm!”
Hai người hung hăng đối bính, ba động khủng bố một lần nữa khuếch tán.
“Móal”
Lữ Thiếu Khanh quát to một tiếng, cơ thể bị đánh bay, tan biến trong Luân Hồi vụ dày đặc.
Bạch Thước nhìn thấy không kìm được thấp giọng mắng: “Đúng là ngu chất đi được, dám cận chiến với Xương Thần.” Nhục thân của Xương Thần cực kỳ khủng bố, trước kia nhục thân của giao long đối chiến với Xương Thần cũng không cứng được bằng Xương Thần.
Lữ Thiếu Khanh là nhân loại mà cũng dám so nhục thân với Xương Thần?
Bị mất trí à?
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Bạch Thước không rõ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì. “Hắn đang nghĩ cách đánh bại Xương Thần.” Giọng Kế Ngôn vang lên, sau đó chậm rãi xuất hiện bên cạnh Bạch Thước.
Bạch Thước nghe vậy trong lòng vui mừng: “Biện pháp gì?”
Kế Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.
Hắn ta cũng chỉ hơi suy đoán thôi.
Nhìn qua Xương Thần đuổi giết Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt Kế Ngôn một lần nữa dãy lên đấu chí dày đặc.
Hắn và Lữ Thiếu Khanh đầu tạo ra tổn thương cho Xương Thần. Nhưng Xương Thần còn lâu mới ảnh hưởng đến gân cốt. Bọn hắn như hai đứa trẻ đối phó với người lớn, cũng chỉ khiến người lớn bị thương ngoài da, chảy chút máu thôi. Còn lâu mới tới tình trạng mất sức chiến đấu.
Thực lực Xương Thần giảm xuống, phần nhiều là bởi vì trước đó nó đã bị thương. Mặc dù không biết là ai, nhưng Kế Ngôn biết, thực lực của đối phương không thể yếu hơn Tế thần.
Cao thủ quả nhiên ở khắp mọi nơi.
Trước mắt, vẫn nên đánh bại Xương Thần rồi hằng nói.
Kế Ngôn toát ra chiến ý, khí thế cả người trở nên khác biệt.
Bạch Thước ở bên cạnh cũng cảm nhận được một cỗ phong mang.
Nàng ta nhìn thấy dáng vẻ này của Kế Ngôn không kìm. được nói: “Ngươi muốn đi hỗ trợ?”
Kế Ngôn gật đầu: “Xương Thần rất mạnh, hai người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc có thể đánh được.” Bạch Thước nghĩ nghĩ, lại nói: “Hắn từng nói, không muốn có người đến tăng vướng víu.”
Ta là pháp khí cấp tám mà còn bị ghét bỏ.
Người làm sư huynh như ngươi đi lên có thể bị mắng không?
So với Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn mặc dù ít nói, bình thường cũng gương mặt lạnh lùng, nhưng tóm lại vẫn khiến người ta cảm thấy hắn ta thuận mắt hơn Lữ Thiếu Khanh rất nhiều. Bạch Thước bên này cũng rất có cảm tình với Kế Ngôn.
Kế Ngôn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đó là người khác!”
Sau khi nói xong, thần hình lóe lên, biến mất ngay trước mặt Bạch Thước.
Bạch Thước ngây ngẩn cả người.
Đó là người khác?
Hiểu rồi.
Đáng ghét, cặp sư huynh đệ các ngươi thật đáng ghét. Lữ Thiếu Khanh một lần nữa, nhưng thân thể của hắn rất tệ.
Xương Thần cười lạnh không thôi: “Sâu kiến, ngươi cũng dám so nhục thân với ta?” Xem ta có đánh chất ngươi không.
“Chó ngốc!”
Xương Thần giận dữ, thời khắc đang muốn tiếp tục xuất thủ sau lưng bỗng nhiên truyền đến kiếm ý vô cùng sắc bén.
Luân Hồi vụ chung quanh dưới sự giảo sát của cỗ kiếm ý sắc bén này nhao nhao tiêu tán. Một đạo kiếm quang xuất hiện lần nữa, trở thành tiêu điểm giữa trời đất.
Đối mặt với Xương Thần, Kế Ngôn vừa ra tay lại là một kiếm tự hắn ta lĩnh ngộ. Những nơi kiếm quang đi qua, không gian bị cắt chém, như một thanh dao găm sắc bén đang cắt trời đất.
“Âm hồn bất tán.” Xương Thần gầm thét: “Cút ngay cho tat”
Quay đầu hung hăng vung tay lên, Luân Hồi vụ cuồn cuộn hóa thành gió lốc ngập trời đánh úp về phía Kế Ngôn. Một kiếm kia của Kế Ngôn cho dù là Xương Thần cũng không dám chủ quan.
Quá mức sắc bén, ngay cả quy tắc đều bị chém đứt. Xương Thần bên này quay đầu lại dự định giết chết Kế Ngôn trước rồi mới lại đi thu thập Lữ Thiếu Khanh.
“Âm ầm!”
Kiếm quang phi tốc mà tới, dù là gió lốc tạo thành từ Luân Hồi vụ cũng khó có thể ngăn cản được.
Như dao nhỏ xet qua, thiên địa sụp đổ, không gian chung quanh hình thành một tồn tại như vực sâu, Luân Hồi vụ bị cuốn vào hai bên, nhao nhao tiêu tán.
Bạch Thước nhìn thấy chân mày dựng ngược, Trấn Yêu tháp hơi run rẩy.
Lại là một nhân loại dạng quái vật.
Chẳng qua chỉ vừa lĩnh ngộ một vài thứ, sao có thể vận dụng linh hoạt như vậy? Người bình thường lĩnh ngộ một vài thứ, không bế quan mấy chục năm, mấy trăm năm mà không ngại khi nói lĩnh ngộ? Kế Ngôn thì khác, Lữ Thiếu Khanh cũng khác.
Bạch Thước cảm thấy khiếp sợ, nàng ta có kích động muốn đi hỏi thử Thiầu Thừa, sao có thể thu nhận được hai đồ đệ như vậy?
Có phải lúc thu nhận đồ đệ, mộ tổ cháy rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận