Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 290 - Năm năm



Chương 290: Năm nămNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh đọc không hiểu tuy nhiên không gây trở ngại đến suy đoán của Lữ Thiếu Khanh.“Khốn kiếp, Tử Quỷ, bản nãy ngươi làm trò quỷ đúng không?”Lữ Thiếu Khanh phẫn nộ vỗ Ngọc trác, đập cho Ngọc trác run lên lạch cạch.Hắn phẫn nộ chỉ vào Linh bài mắng to: “Ăn của ta, còn dám động thủ với ta, ngươi chán sống đúng không?”“Không đúng, Tử Quỷ ngươi đã chết lâu rồi.”“Móa, bưng chén lên ăn thịt, để đũa xuống chửi mẹ. Ta xem như biết trước kia Tử Quỷ ngươi vì sao bị người ta đánh chết rồi.”“Cút ra đây, đừng có dám làm không dám chịu “Lữ Thiếu Khanh nước bọt bắn ra, mắng Linh bài một trận.Nhưng Linh bài vẫn trầm mặc, không hề đáp lại.Lữ Thiếu Khanh sau khi mắng cả nửa canh giờ vẫn không thấy Linh bài đáp lại thì càng nổi giận hơn.Chơi ta xong là trốn đi, muốn không thừa nhận đúng không?Thật sự cho rằng ta dễ bắt nạt à?Hôm nay không cho ngươi biết ai mới là chủ nhân, ngày sau ta còn dám vào đây sao?Lữ Thiếu Khanh giận dữ cầm Linh bài trong tay, gầm thét với Linh bài;“Ra đây, cho ta một công đạo.”“Đừng tưởng rằng giống con rùa đen rụt đầu vào thì ta không làm gì được ngươi.”“Ra đây.”Lữ Thiếu Khanh thậm chí dùng linh bài gõ Ngọc trác, gõ ra tiếng leng keng để gọi Tử Quỷ ra.Nhưng, cho dù nước bọt của Lữ Thiếu Khanh phun đầy mặt Linh bài cũng không thấy Linh bài có bất kỳ phản ứng gì.“Ồ, quyết tâm muốn làm rùa đen đúng không?”Lữ Thiếu Khanh thấy thế, cổ tay chuyển một cái, một cây bút xuất hiện trong tay.“Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả khi trêu chọc ta.”Lữ Thiếu Khanh viết hai chữ tiểu đệ lên mặt Linh bài.Sau đó hắn ném trả Linh bài về chỗ cũ, sau khi lui lại hai bước quan sát tỉ mỉ một phen, hết sức hài lòng gật đầu.“Ừm, không tệ.”Lữ Thiếu Khanh không hiểu được chữ trên mặt Linh bài, hắn cảm thấy có lẽ đây là một bài vị của ai đó.Hắn dứt khoát viết thêm hai chữ tiểu đệ bên trên.Như vậy dù ngươi có địa vị lớn chừng nào, đến lúc đọc lên vẫn sẽ là bài vị của tiểu đệ nào đó.Sau khi viết xong hai chữ, trong lòng Lữ Thiếu Khanh dễ chịu hơn rất nhiều.Ta không thể làm gì được ngươi nhưng ta có thể chiếm tiện nghi của ngươi.Trước nay chưa ai có thể chiếm được tiện nghi của ta.Dù địa vị của Tử Quỷ ngươi có lớn mấy cũng không được.Lữ Thiếu Khanh nói với Linh bài: “Ta chịu thiệt thòi một chút, nhận con rùa đen rụt đầu ngươi làm tiểu đệ vậy. Sau này nhớ đối xử khách khí với đại ca là ta một chút đấy.”Lần này cuối cùng Linh bài đã không nhịn được nữa, lay động, bên ngoài Ngọc trác bạch quang đại thịnh.Khốn kiếp.Lữ Thiếu Khanh trong lòng rụt rè, nghiêm nghị quát: “Muốn làm gì?”“Tạo phản sao?”Lữ Thiếu Khanh biết lúc này không thể sợ, ai sợ, sau này người đó chính là tiểu đệ.Hắn vỗ mạnh Ngọc trác: “Ngươi làm phản rồi, ngươi còn không khách khí với ta có tin ta viết lên Linh bài của ngươi hai chữ rùa đen không?”“Không đúng, rùa đen quá êm tai, phải viết Vương Bát.”Bạch quang tiêu tán, linh bài ngừng lại bất động.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thầm thở phào, chỉ sợ Tử Quỷ này làm ra trò gì khó hơn.Cũng may, là thứ hèn nhát.Lữ Thiếu Khanh khí thế dâng cao, nói với Linh bài: “Nhanh, nói cho ta, giờ ta có bao nhiêu thời gian tu luyện?”“Nói cho ta đi, giờ tâm trạng của ta không tốt, ngươi liệu mà làm.”Khí chất ác bá hiện rõ không thể nghi ngờ.Trầm mặc rất lâu.Bạch quang trên ngọc trác lóe lên, mặt ngoài xuất hiện nội dung.“Năm năm.”Mười vạn viên linh thạch, nếu theo quy tắc trước đây, ít nhất cũng bị trừ bớt đi một hai năm.Giờ có thời gian năm năm, Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng.Điều này nói rõ cái gì .Nói rõ tiểu đệ sợ.Sợ là tốt.Biết ai là lão đại rồi, vậy mới đúng chứ.Lữ Thiếu Khanh hài lòng vỗ lên ngọc trác, hài lòng nói với Linh bài:“Vậy mới đúng chứ, sau này đối xử với đại ca ngươi khách sáo một chút.”Trên bề mặt Ngọc trác một lần nữa xuất hiện tin tức.Lần này là một chữ.“Cút!”Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng xuống, trước khi bắt đầu tu luyện hắn cần chữa thương cho mình trước.Những vết thương cũ còn chưa khỏi, lần này tới đây còn bị thương nghiêm trọng.Thương thế vô cùng nghiêm trọng.“May là luôn mang theo đầy đủ đan dược, bằng không thì phiền phức rồi.”Lữ Thiếu Khanh nói thầm: “Một năm đến nửa năm dưỡng thương, đợi vết thương khỏi mới tu luyện, ba bốn năm có lẽ có thể đột phá lên tầng chín nhỉ.”“Nơi này linh khí nồng đậm quá, ồ, không đúng.”Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên kịp phản ứng, hắn cảm thụ một chút, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.Linh khí nơi đây còn nồng đậm hơn so với trước, chí ít nồng đậm thêm một phần năm.“Bởi vậy, càng tự tin có thể đột phá rồi.”Thời gian Thiều Thừa và Kế Ngôn xuất phát đã đến.Tiêu Y biết hôm nay Thiều Thừa và Kế Ngôn rời đi ít nhất cũng phải nửa năm.Đôi mắt nàng ta đỏ đỏ, cảm xúc sa sút.Thời gian nàng ta tới đây không lâu nhưng đã coi đây là một ngôi nhà khác rồi.Giờ sư phụ và Đại sư huynh phải rời khỏi nhà đi lâu như vậy trong lòng Tiêu Y vô cùng không nỡ.Thiều Thừa vỗ đầu Tiêu Y: “Đừng lo, nhanh nhất nửa năm là có thể quay về rồi.”Nếu như có thể, đương nhiên Thiều Thừa cũng muốn ở lại môn phái tu luyện cùng các đồ đệ của mình.Nhưng, thân là phong chủ, trưởng lão, cao thủ của môn phái, có một số việc dù sao cũng phải đích thân đi làm mới được.Đây là trách nhiệm không cách nào trốn tránh được.Thiều Thừa an ủi: “Bình thường, con nghe theo lời Nhị sư huynh con.”“Nếu nó bắt nạt con, đợi ta về, ta sẽ giúp con thu thập hắn.”Kế Ngôn vẻ mặt không hề bận tâm, lạnh lùng.Hắn ta giao nhiệm vụ cho Tiêu Y: “Nửa năm sau muội không đạt được Trúc Cơ tầng ba đừng trách ta trừng phạt muội.”Tiêu Y càng thêm thương tâm, nước mắt ào ào chảy xuống.Nhưng Tiêu Y cũng không đủ dũng khí để cò kè mặc cả với Kế Ngôn.Mấy chuyện này, vẫn để Nhị sư huynh làm thì hơn.Lúc này, Tiêu Y mới phát hiện Nhị sư huynh không ở đây.Nàng ta vội vàng nói sang chuyện khác: “Sư phụ, Nhị sư huynh vẫn chưa dậy.”“Con đi gọi huynh ấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận