Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1664

Chương 1664Chương 1664
"Đại trận cấp sáu đã coi như là vận khí của môn phái rồi."
Biết được tương lai có thể xảy ra biến cố lớn, Lữ Thiếu Khanh hắn cũng chỉ có thể làm được những điều này vì môn phái.
Giúp môn phái bố trí một đại trận cấp sáu, ngăn cản nguy hiểm có thể xuất hiện trong tương lai.
Đại trận cấp sáu không sợ Hóa Thần, cũng có thể ngăn được cảnh giới Luyện Hư kỳ.
Nếu xuất hiện kẻ địch Hợp Thể cảnh, Lữ Thiếu Khanh nghĩ vẫn nên cam chịu số phận thôi.
Cất ngọc giản đi, hắn lại tiếp tục nằm trên võng đắc ý xem Thiên Cơ báo. Hắn ở Tề Châu, tin tức chủ yếu trên Thiên Cơ báo là về Tê Châu, nhưng thi thoảng cũng sẽ có một số tin tức liên quan đến Trung Châu.
Ví dụ như!
Hiện tại đang có một trang tin, Kế Ngôn cùng Nhị trưởng lão Ngao gia Ngao Hỗ luận bàn so tài, cuối cùng Kế Ngôn thắng Ngao Hỗ một cách thuyết phục, đồng thời còn đột phá ngay trước mặt mọi người, khiên cho cả Trung Châu chấn động.
Vậy nên Kế Ngôn trở thành con ruột của cả Trung Châu, như một ngôi sao mới lấp lánh từ từ bay lên, áp chế người trẻ tuổi cùng thế hệ.
Đọc xong trang tin này, Lữ Thiếu Khanh bĩu môi tỏ ra rất khinh thường: "Tao bao, vẫn thích cái kiểu này."
"Động một cái là đột phá trước mặt mọi người, trước đó còn hại ta đến thảm. Hà hà, cũng là ta thông minh chuồn đi từ sớm”
Lữ Thiếu Khanh còn đang cười cười bỗng nhiên một vệt sáng xẹt qua trong không trung, một cái bóng đen nhào vào trong ngực hắn: "Ba bai"
"Nữ nhi ngoanl"
Hơn nửa năm không gặp, Lữ Thiếu Khanh cũng rất vui, xoa xoa đầu Tiểu Hắc, phát hiện nó đã cao hơn không ít.
Lớn hơn một vòng nữa, lông vũ màu đen càng bóng mượt hơn.
"Cao lớn hơn không ít đó." Lữ Thiếu Khanh an lòng già, nhoẻn cười hiền lành như người cha già nhìn thấy con cái trưởng thành.
Hắn xoa xoa đầu Tiểu Hắc, hỏi nó: "Cảnh giới gì rồi?" Lai lịch của Tiểu Hắc không đơn giản, được người nam nhân thần bí kia gọi là Thần Thú.
Thậm chí còn khiến cho nam nhân kia tình nguyện bỏ qua thân thể của mình cũng phải chiếm được thân thể Tiểu Hắc, bởi vậy có thể thấy được lai lịch của nó trâu bò cỡ nào.
Trong tay Lữ Thiếu Khanh, Tiểu Hắc xòe cánh, một cỗ khí tức phát ra.
Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới tầng bốn.
Từ khi Tiểu Hắc sinh ra đến giờ cũng chỉ hơn hai năm, còn chưa đến ba năm.
"Thật nhanh, thật ghen tị!"
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thật ghen tị.
Phương thức tu luyện chủ yếu của Tiểu Hắc là đi ngủ, trong lúc ngủ thực lực có thể tăng lên, đây là phương thức Lữ Thiếu Khanh nằm mơ cũng ước ao làm được.
"Cố gắng cho tốt, nhanh mạnh lên đi, sau này giúp ba ba dạy dỗ người xấu."
"Được, được!" Như một đứa trẻ được khen, Tiểu Hắc hưng phấn chớp chớp cánh bay nhảy, vui mừng nói: "Sau này con sẽ giúp ba ba dạy dỗ người xấu."
Nhìn lại Tiểu Hắc, Lữ Thiếu Khanh mới giật mình, khẽ đảo cổ tay một cái, một đoạn cành cây dài nửa xích xuất hiện.
Nhánh cây tản mát ra sức mạnh sinh mệnh nồng đậm, vừa xuất hiện đã hấp dẫn Tiểu Hắc sâu sắc.
Nhánh cây Ngô Đồng Thần Thụ.
Hơn nữa còn là nhánh cây đặc biệt. Khác với bọn Thiều Nhận, bản thể Ngô Đồng Thần Thụ từng nói, cành cây nó cho Lữ Thiếu Khanh này có thể sinh trưởng thành Ngô Đồng Thần Thụ mới.
Tiểu Hắc mổ mổ lên nhánh cây một chút mà không để lại được vết tích gì, nó nhìn Ngô Đồng Thần Thụ đầy trông mong, rất có xúc động muốn chiếm làm của mình.
"Ba ba, đây là cái gì?"
"Ngô Đồng Thần Thụ!"
Lữ Thiếu Khanh ngẫm nghĩ một lát, rồi ném nó xuống, nhánh cây bị cắm xuống đất.
Khi tức sinh mệnh nồng đậm lập tức lan ra, tỏa ra ánh sáng màu xanh lục yếu ớt, như thể nó đang thở vậy.
Sau đó, mặt đất nhúc nhích, ánh sáng màu xanh lục dân dân mãnh liệt, dường như nhánh cây Ngô Đồng Thần Thụ này đang mọc rễ nảy mầm, không ngừng lan ra dưới đất.
Rầm rầm.
Hai cây đại thụ trên đầu Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên lay động rầm rầm.
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cành lá của hai cái cây đang nhanh chóng khô héo đi rồi rụng xuống, như thể mùa đông đã đến.
Lữ Thiếu Khanh cảm giác được sinh mệnh của hai cây đại thụ này đang không ngừng bị rút đi, bị nhánh Ngô Đồng Thần Thụ kia hút hết.
Lại nhìn sang nhánh cây Ngô Đồng Thần Thụ, vừa rồi chỉ dài nửa xích hiện giờ đã cao hơn ba thước, xung quanh mọc ra những mầm nhỏ màu xanh non.
Thực ra, không chỉ hai cây đại thụ bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, ngay cả sinh mệnh của những thực vật xung quanh cũng đều bị hút mất.
Sau khoảng nửa khắc đồng hồ, trong vòng mấy trăm mét xung quanh, tất cả thực vật như bị tuyết lớn mùa đông bao phủ mà khô héo chết đi.
Tất cả sức mạnh sinh mệnh đều bị nhánh cây Ngô Đồng Thần Thun hút đi.
Mà sau khi hút được năng lượng sinh mệnh của rất nhiều thực vật, nhánh cây Ngô Đồng Thần Thụ này đã lớn thành một gốc cây nhỏ.
Cao hai trượng, to cỡ miệng chén, từ thân cây mọc ra cành cây mới, trên cành cây lại mọc ra lá xanh lục nhạt, mặc dù chỉ có mấy chiếc nhưng đều tỏa ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.
Mà cái giá phải trả là thực vật xung quanh đều khô héo, mất hết khí tức sinh mệnh, để lại nơi này một mảnh đìu hiu túc sát. Hai cái cây bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, vì quá gần nên bị hút tới khô luôn, lá cây rụng sạch, lộ ra nhánh cây trụi lủi.
Lữ Thiếu Khanh chọc chọc thân cây.
Phụt!
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhõm đâm ngón tay vào trong thân cây khô, tóe ra vô số mảnh vụn, cây gỗ đã mục nát từ bên trong, hai cái cây lập tức mục nát chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như đã khô héo mấy chục năm.
"Thật sự bá đạo!"
Lữ Thiếu Khanh nhìn Ngô Đồng Thần Thụ, không nhịn được mà cảm thán.
Bảo sao lúc trước khi nhìn thấy cây Ngô Đồng Thần Thụ kia, xung quanh nó không có một cây cối gì, trên mặt đất thậm chí còn không có lấy một cọng cỏ. Thì ra tới gân sẽ bị hút khô.
Tiểu Hắc thấy Ngô Đồng Thần Thụ, hai mắt sáng lên bay thẳng tới vững vàng đậu trên đó.
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ nhìn hai gốc cây gì khô héo, buồn bực nói: "Sau này con sẽ ngủ ở đó sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận