Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 112 - Một kiếm nghiêng trời



Chương 112: Một kiếm nghiêng trờiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmRa tay độc ác, cũng tương đương với việc từ bỏ hết đồ trên người Tân Chí.Lữ Thiếu Khanh rất đau lòng.Có một gia gia là Nguyên Anh kỳ, lại là đệ tử phái lớn, khẳng định Tân Chí mang theo rất nhiều đồ tốt.Chắc chắn tốt hơn tên quỷ nghèo Tiêu Quần kia nhiều.Kế Ngôn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Kế Ngôn, ánh mắt bất thiện, hỏi: “Huynh cố ý? Huynh mà ra tay thì đồ của ta có thể mất sao.”Kế Ngôn nhàn nhạt nói: “Ta không muốn bắt nạt người khác.”“Hắn ta có cả thần niệm Nguyên Anh đấy, bắt nạt cái gì?”“Không phải ngươi có thể tự xử lý được sao?”Lữ Thiếu Khanh muốn đánh người: “Nếu ta muốn xử lý vậy ta còn gọi huynh đến làm gì? Huynh phải đền bù cho tổn thất của ta!”Kế Ngôn khoanh hai tay trước ngực, nói: “Không có linh thạch, trường kiếm có một thanh, có muốn không?”Cứ như để phối hợp với hắn ta, trường kiếm sau lưng Kế Ngôn keng một cái nhảy một nửa ra khỏi vỏ.“Gần đây ngươi tiến bộ không ít, khi nào luận bàn một chút.”Lữ Thiếu Khanh hậm hực: “Huynh đi đi! Đi được xa bao nhiêu thì đi xa bấy nhiêu.”Sau đó, Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói“Đi giết nữ nhân kia cho ta. Nếu ta đoán không sai, chắc chắn trong cơ thể nàng ta cũng có thần niệm Nguyên Anh lưu lại, nói không chừng sẽ càng mạnh hơn.”Lữ Thiếu Khanh nổi sát tâm với Tân Chí, lại không cảm giác được cỗ uy hiếp yếu ớt kia.Mà khi nổi lên sát tâm với Tuyên Vân Tâm, hắn lại cảm ứng được uy hiếp.Đủ để chứng minh người để lại thần niệm trong cơ thể Tuyên Vân Tâm mạnh hơn nhiều.Hiện giờ Lữ Thiếu Khanh không tự tin có thể đánh thắng.Kế Ngôn hỏi: “Có lợi gì không?”Lữ Thiếu Khanh muốn nổ tung, dậm chân: “Huynh thân là Đại sư huynh, lại dám đòi lợi ích?”Kế Ngôn cười ha hả: “Không phải ngươi cũng dọa dẫm ta sao?”Tiêu Y ở bên cạnh cảm thán, quả nhiên huynh hữu đệ cung, tương ái tương sát.Tiêu Y nhìn hai vị sư huynh như một đôi oan gia bực bội thì cảm thấy rất thú vị.Nhị sư huynh sẽ làm thế nào đây?Nhưng mà, đúng vào lúc này, một cỗ khí tức kinh người từ vị trí của Tân Chí xuất hiện.Cỗ khí tức này còn khủng bố, cường đại hơn cả khí tức mà thần niệm Nguyên Anh vừa rồi phát ra.Cỗ khí tức này vừa xuất hiện, thiên địa lập tức biến sắc, toàn bộ không gian như ngưng kết lại.“Là ai?”Hai chữ thôi mà rung như hồng chung, bầu trời băng liệt, mặt đất xung quanh đột nhiên sụt lún.Chỉ có Tiêu Y Luyện Ký kỳ như bị sét đánh phun ra một ngụm máu tươi.“Là ai giết hậu bối của ta, diệt thần niệm của ta?”Âm thanh như vượt thời không từ xa vọng lại.Tựa như có người xé rách hư không từ xa xôi giáng lâm.Khí tức kinh khủng hủy thiên diệt địa.Tiêu Y không khống chế nổi bản năng mà run lẩy bẩy.Khi nàng cảm thấy mình sắp bị cỗ khí tức này hủy diệt, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng.Là Kế Ngôn.Kế Ngôn đứng trước nàng, ngăn nàng khỏi khí tức kinh khủng kia.Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc chửi ầm lên: “Hỗn đản. Rõ ràng ta đã diệt toàn bộ, vì sao vẫn để lão già kia phát hiện?”Kế Ngôn vẫn bình tĩnh suy đoán: “Hẳn là do huyết mạch.”Nguyên Anh sau lưng Tân Chí là gia gia của hắn ta, có huyết mạch trực hệ.Có lẽ phản ứng càng nhanh hơn.Lữ Thiếu Khanh nghe vậy mắng ầm lên: “Không biết xấu hổ, nhúng tay vào chuyện của tiểu bối. Chó thật!”Sau đó lại oán trách Kế Ngôn: “Đã bảo huynh ra tay từ sớm rồi, bây giờ thì phiền muốn chết.”“Bây giờ huynh tranh thủ xử lý lão ta ngay lập tức, ngay lập tức cho ta!”Mặc dù hiện tại cũng là thần niệm đến nhưng Lữ Thiếu Khanh không đánh được nữa rồi.Kế Ngôn nói: “Không vội.”Lữ Thiếu Khanh nổi giận, thúc giục: “Huynh đừng có nướng ta trên lửa nữa, mau giết lão ta đi!”Kế Ngôn hỏi lại: “Ngươi tưởng giết lão ta rồi thì sẽ không có ai biết đến sự tồn tại của ngươi sao?”“Lão ta có thể để thần niệm giáng lâm ở đây, tức là đã thành lập liên hệ với nơi này, hoặc nhiều hoặc ít cũng đã biết chuyện nơi đây. Ngươi cho rằng còn có thể tránh thoát được sao?”Lữ Thiếu Khanh trầm mặc, cuối cùng bi phẫn than.“Rốt cuộc ta đã tạo cái nghiệt gì mà có được một sư huynh đầu toàn hồ thế này? Ta chỉ muốn yên lặng làm một trạch nam cũng không được sao?”Kế ngôn chỉ cười lạnh hai tiếng.Lúc này, ở vị trí của Tân Chí, một thân ảnh hư ảo dần dần trở nên chân thực.Khí tràng cường đại khiến không gian xung quanh trở nên vặn vẹo.Lữ Thiếu Khanh thúc giục Kế Ngôn: “Tranh thủ thời gian ra tay đi, có lẽ lão ta còn chưa kịp đến.”Kế Ngôn không nói lời nào, khí chất toàn thân đột nhiên thay đổi.Kiếm khí kinh người xông thẳng lên tới chân trời, cuốn lấy vạn dặm mây tan, chỉ còn trời trong xanh ngắt.Trường kiếm cổ xưa phía sau rơi vào trong tay hắn ta.Lúc này, giữa thiên địa tràn ngập kiếm ý vô tận.Tùy ý lưu động che lấp cả phiến thiên địa.Kế Ngôn cầm trường kiếm đột nhiên quay sang nói với Lữ Thiếu Khanh.“Có một chuyện ngươi không để ý.”“Cái gì?”Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên.Kế Ngôn bổ ra một kiếm, thiên địa chỉ còn lại một đạo kiếm quang chói mắt.Một kiếm lệch trời.Gặp thần giết thần gặp ma tru ma.“Vô luận là ai dám giết hậu bối của ta, diệt thần niệm của ta. Chắc chắn ta sẽ khiến ngươi thần hồn câu diệt, vĩnh viễn không siêu sinh.”Hư ảnh vừa mới ngưng tụ chậm rãi mở to mắt, vừa lạnh lẽo vừa tàn khốc.Sau đó, là kiếm quang như khai thiên tích địa.“A…”Một tiếng kêu thảm vang lên.“Kế Ngôn, ngươi là Kế Ngôn!”“Ta nhớ kỹ các ngươi…”Sau đó, hư ảnh vừa ngưng tụ bị kiếm ý của Kế Ngôn đánh tan.Kế Ngôn tiện tay ném trường kiếm vào bao sau lưng, cả thiên địa lại khôi phục hòa bình.Kế Ngôn quay sang nhìn Lữ Thiếu Khanh.Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh cực kỳ khó coi. Hắn thật sự quên mất một vấn đề.Đại sư huynh của hắn còn chói mắt hơn cả mặt trời.Tìm hắn ta đến đây chẳng khác nào nói cho đối phương biết thân phận của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận