Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1614

Chương 1614Chương 1614
Hề Hạc nhìn thoáng qua Thái Mân, không phản đối, mà hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, hơi có mấy phần ngượng ngùng, nói: "Khì khì, chi bằng thế này đi, hôm nay các ngươi ỷ đông hiếp ít, chắc chắn nàng không phục."
"Hay là ngươi cử người đến, ở thành Thiên Phỉ một đấu một với nàng, ai thua người nấy nhận lỗi, thế nào?"
"Nếu không ngươi xem, sư muội ngực to không não này của ta, ta thuyết phục như thế nào nàng ấy cũng không chịu thả ngươi đi."
"Ngươi nói ai ngực to không não?” Doãn Kỳ giận rồi.
Cách mấy năm không gặp Lữ Thiếu Khanh, Doãn Kỳ rất cao hứng, nhưng giờ nàng ta chỉ muốn cầm cự kiếm của mình đâm mạnh lên đầu hắn.
Vừa thấy mặt đã có thể chọc chết người ta, quả nhiên vẫn đáng ghét như vậy, không so được với Đại sư huynh.
Hề Hạc mặt không đổi sắc nhìn Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh lại tiếp tục nói với hắn ta: "Nửa năm sau, ta và nàng ở thành Thiên Phỉ chờ ngươi, thế nào?"
"Đồng ý không? Không đồng ý ta chỉ có thể bảo sư muội ta chém chết ngươi."
Nhìn Dận Khuyết ở bên giơ cự kiếm nhìn chằm chằm, mũi kiếm lóe hàn quang, đằng đẳng sát khí, Hề Hạc cảm thấy áp lực lớn lao.
Hề Hạc không do dự: "Được, , đến lúc đó, một lời đã định, đến lúc đó lại phân thắng bại."
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Hề Hạc: "Ngươi cam đoan đi."
"Nửa năm sau, ta cam đoan sẽ đích thân dẫn người đến thành Thiên Phi."
Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng: "Ngươi đi đi."
Sau đó chộp một cái giữa hư không.
Một trữ vật giới chỉ xuất hiện trong tay Lữ Thiếu Khanh.
"Ngươi." Hề Hạc lập tức giận tím mặt, còn dám cướp bóc?
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nói: "Đồ của ngươi ta tạm giữ trước, đến khi ngươi đến ta trả lại ngươi."
"Bằng không sư muội này của ta, ta không cách nào ăn nói với nàng."
"Đi thôi, đi thôi, không đi sư muội ta chém ngươi đó!"
Một lần nữa đem Doãn Kỳ ra, giờ Hề Hạc bị giam cầm, hắn ta tuyệt đối không chống đỡ được cự kiếm của Doãn Kỳ.
Trong mắt Hề Hạc lóe lên lửa giận nhưng hắn ta biết giờ hắn ta không có tư cách bàn điều kiện.
Bất kể Lữ Thiếu Khanh thật sự sợ gia gia hắn ta hay giả sợ gia gia hắn ta, có thể khiến hắn thả hắn ta rời đi là đại hạnh trong bất hạnh.
Trừ phi đầu óc hắn ta có vấn đề mới muốn tiếp tục ở lại đây đấu cứng với Lữ Thiếu Khanh.
Cho nên hắn ta rất quả quyết, cho dù trong trữ vật giới chỉ là toàn bộ của cải của mình thì hắn ta cũng không dám nói nhiều một câu, xoay người rời đi.
Sau khi hắn ta rời đi một khoảng cách rất xa mới quay đầu nhìn lại nơi này, ánh mắt oán hận.
"Sỉ nhục hôm nay phải chịu ta sẽ trả lại ngươi gấp bội." "Cho dù là có âm mưu quỷ kế gì, trước thực lực tuyệt đối, ngươi cũng chỉ là một tên hề."
"Chờ đi, ngươi sẽ phải hối hận vì quyết định thả ta đi ngày hôm nay."
Giọng nói của Hề Hạc tựa như đang biến mất trong gió giữa rừng núi.
Lữ Thiếu Khanh để Hề Hạc rời đi chọc Doãn Kỳ tức giận đến mức giơ cự kiếm lên gầm thét với Lữ Thiếu Khanh: "Cho ta một lời giải thích hợp lý, nếu không ta và ngươi không xong."
Nàng ta cùng Thái Mân đến đây du lịch bị Hề Hạc dẫn người mai phục, nếu như không phải may mắn gặp được Lữ Thiếu Khanh, chỉ có thể chết uổng thôi.
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai, thở dài, lộ ra rất bất đắc dĩ nói: "Gia gia của hắn là Hóa Thần, không trêu chọc nổi, ta sợ chết." "Ngươi sợ chết, giờ ta chặt chết ngươi." Doãn Kỳ tức chết, giơ cự kiếm lên chém xuống Lữ Thiếu Khanh: "Tên khốn kiếp ngươi có còn là đệ tử Lăng Tiêu Phái nữa không?”
Trước kia một thân phản cốt, mấy năm không gặp vẫn phản cốt như trước.
Doãn Kỳ thở phì phò quát: "Ta muốn thay Thiều Thừa sư thúc diệt trừ tên bại hoại ngươi, thanh lý môn hộ."
Lữ Thiếu Khanh không chút hoang mang: "Dáng vẻ này của ngươi, ta sẽ không nói tình hình của Đại sư huynh cho ngươi biết đâu."
Doãn Kỳ nghe xong, lúc này thu cự kiếm lại, lập tức lộ ra mỉm cười: "Hắc hắc, Thiếu Khanh sư huynh, đã lâu không gặp, ta nhớ các ngươi muốn chết đi được."
Thái Mân ở bên cạnh xem trò vui cạn lời, trở mặt cũng nhanh thật.
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái: "Không định chém chết ta, thay sư phụ ta thanh lý môn hộ nữa à?”
Tiểu tử, ta còn không nắm được thóp ngươi sao?
Doãn Kỳ nghe vậy, không có chút xấu hổ nào, cười ha ha một tiếng: "Nói đùa gì vậy, Đại sư huynh đâu?”
"Huynh ấy đâu?"
Chưa nói được mấy câu, nàng ta đã không kịp chờ đợi hỏi thăm tình hình Kế Ngôn.
"Ở Trung Châu ấy, không định về nhanh như vậy." Lữ Thiếu Khanh cũng không giấu diếm.
"A? Không trở lại sao?" Nụ cười của Doãn Kỳ nhanh chóng biến mất, lộ ra vẻ thất vọng, đã nhiều năm không gặp người ta mà cũng không biết quay về thăm nữa.
"Trở về làm gì? Tê Châu này còn ai đánh được huynh ấy đâu" Lữ Thiếu Khanh thuận miệng nói một câu, sau đó hỏi Doãn Kỳ: "Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Thái Mân mặc dù là đại tiểu thư thành Thiên Phỉ tuy nhiên về sau cũng bái nhập Lăng Tiêu Phái, nàng ta cũng thuộc dạng nửa đường xuất gia, chỉ có thể xem như đệ tử nội môn của môn phái.
Doãn Kỳ cùng nàng ta rất thân thiết, quan hệ cũng tốt, lần này tới đây cùng du lịch, làm chút nhiệm vụ môn phái.
Không ngờ lại đụng phải phục kích của Hề Hạc ở đây, nếu không gặp Lữ Thiếu Khanh hai người tuyệt đối sẽ lành ít dữ nhiều. "Người Quy Nguyên Các đều hèn hạ như vậy, mấy năm nay đều không ngừng nhằm vào Lữ Thiếu Khanh chúng ta, thật là đáng chết."
Doãn Kỳ tức giận bất bình hỏi thăm người Quy Nguyên Các, cuối cùng ánh mắt một lần nữa tụ tập lên người Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi nói, ngươi và Đại sư huynh đều là Hóa Thần rồi?"
Doãn Kỳ cùng Thái Mân đều kinh hãi, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Tuổi tác như vậy đã là Hóa Thần, truyền đi nhất định là kinh thế hãi tục, hù chết rất nhiều người.
Lữ Thiếu Khanh đối với cái này lại xem thường: "Đúng vậy, Hóa Thần!"
Doãn Kỳ tê cả da đầu, truy vấn: "Các ngươi rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Vì sao lại tăng lên nhanh như vậy?"
"Còn nữa, linh sủng của ngươi không phải màu đỏ sao? Sao biến thành màu đen rồi, nhuộm màu à?"
Mấy năm trước đó Lữ Thiếu Khanh vấn chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thời gian mấy năm nếu là người khác, tăng lên một cảnh giới nhỏ cũng quá sức rồi.
Lữ Thiếu Khanh thì ngược lại, trực tiếp từ Nguyên Anh kỳ lên Hóa Thần, Kế Ngôn cũng thế.
Hai người đều yêu nghiệt như thế sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận