Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1903

Chương 1903
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, thân thể bị đánh nát, chỉ cần Nguyên Anh bất diệt, sinh sôi không ngừng.
Còn Luyện Hư kỳ so với tu sĩ Hóa Thần kỳ trở xuống thì sinh mệnh lực càng thêm cường đại.
Nguyên thần hóa thành phân thân tương đương có thêm một mạng.
Trừ phi có thể đồng thời đánh giết nguyên thần, nếu không chỉ cần trong đầu đối phương còn một ý niệm là có thể trùng sinh, so với nguyên anh đoạt xá còn nhanh gọn, an toàn hơn.
Hồ Yên cùng Nguyên Tuần đều âm thầm gật đầu.
Nhưng mà!
Bỗng nhiên tất cả mọi người đều có một cỗ cảm giác huyền diệu xông lên đầu.
Một cỗ bi thương khó hiểu như suối phun từ dưới đất dũng mãnh tiến lên, nhanh chóng chiếm cứ trái tim tất cả mọi người.
Đồng thời, bên tai đám người dường như nghe thấy tiếng trời đất rên rỉ.
Bi thương khí hiểu khiến mấy người Hồ Yên bọn hắn có loại kích động muốn khóc.
Loại bi thương này rất nhanh liền tiêu tan, mà tâm chí bọn hắn kiên định lại, rất nhanh kịp phản ứng.
Nguyên Tuần chỉ vào nơi xa, lắp ba lắp bắp hỏi nói: “Hắn, bọn hắn, vẫn, vẫn lạc...”
Hồ Yên, Vương Sĩ, Nguyên Tuần cũng suýt chút phải quỳ xuống dập đầu cúng bái.
Mà Ma Thuấn đã sớm đặt mông ngồi dưới đất, toàn thân run rẩy.
Thế mà giết hai vị tu sĩ Luyện Hư kỳ.
Hơn nữa còn biểu hiện nhẹ nhàng đến như vậy.
Tu sĩ Luyện Hư kỳ không ngừng vượt qua thiên kiếp, đạt được tán thành của thiên địa.
Bọn hắn vẫn lạc, thiện địa tựa như trên thân thể người có tổn thất, cảm thấy đau đớn.
Loại phản ứng này của thiên địa khiến người chung quanh cảm thụ được, để người ta biết, Luyện Hư kỳ vẫn lạc.
Đám người tộc Phi Cầm và tộc Tẩu Thú đang chiến đấu bên Kỳ thành bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ bi thương khó hiểu.
Người thực lực thấp trực tiếp chảy nước mắt.
“Cái này, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ta lại khóc?”
“Đúng vậy, rõ ràng ta hận đến muốn chết, ta làm sao còn rơi lệ?”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Đám người chiến đấu không kìm được dừng lại, nhao nhao kỳ quái.
Mà trên trời rất nhiều tu sĩ Luyện Hư kỳ đang chiến đấu sắc mặt cuồng biến.
“Có người vẫn lạc?”
“Là ai?”
“Ai vẫn lạc?”
Thân là tu sĩ Luyện Hư kỳ bọn hắn càng thêm mẫn cảm với loại cảm giác này.
Bọn hắn lập tức biết có tu sĩ ngang cấp vẫn lạc.
Hơn nữa còn là hai người.
Chiến đấu của bọn hắn cũng vì thế dừng lại.
Tộc Tẩu Thú bên này cảm thụ một chút, không phát hiện người bên mình vẫn lạc.
Còn tộc Phi Cầm bên kia, người Mặc Nha tộc bùng nổ.
“Chuyện gì xảy ra? Hai vị trưởng lão Mặc Già, Mặc Vĩ chết rồi?”
“Đáng ghét, là ai? Bọn hắn chết như thế nào?”
“Đáng chết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Phái người đi xem một chút!”
“Để ta đi!” Một vị lão giả hai mắt tản mát ra tinh quang chậm rãi mở miệng. Từ lúc chiến đấu tới giờ hắn ta một mực không xuất thủ mà chỉ ở bên cạnh quan sát.
“Xin nhờ Mặc Hạo trưởng lão!”
“Mặc Hạo trưởng lão nhất định phải làm cho kẻ địch biết được sự lợi hại của Mặc Nha tộc chúng ta.”
“Dám can đảm mạo phạm người Mặc Nha tộc người, giết không tha.”
“Có trưởng lão Mặc Hạo Luyện Hư trung kỳ cảnh giới tầng sáu xuất thủ, kẻ địch nên khóc rồi, haha.”
“Mọi người tranh thủ thời gian giết những bò sát tẩu thú này đi.”
Mặc Trường Túy nhìn thấy hai vị trưởng lão của mình vẫn lạc, hắn ta ngây dại.
Một màn đáng sợ như vậy không ngừng đánh thẳng vào thần kinh của hắn ta, rung động linh hồn hắn ta, hắn ta suýt chút bị sợ choáng váng.
Tiêu Y quơ trường kiếm, quát Mặc Trường Túy: “Không muốn chết, tiếp tục bảo người của các ngươi tới tìm chết đi, Nhị sư huynh ta ai cũng không từ chối đâu!”
Tiêu Y rất hiểu Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh giữ Mặc Trường Túy lại, lợi dụng Mặc Trường Túy dụ người Mặc Nha tộc tới đây, sau đó giết chết.
Tiêu Y thì thầm trong lòng, lông lá Mặc Nha tộc khi dễ tiểu Hồng, Nhị sư huynh muốn tiêu diệt bọn hắn.
Ánh mắt Tiêu Y nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, lại ngạc nhiên phát hiện Lữ Thiếu Khanh đứng tại chỗ, không nhúc nhích, dường như rơi vào trầm tư.
Nhị sư huynh đang làm gì?
Tiêu Y rất hiếu kì, dựa theo Lữ Thiếu Khanh tính cách, hẳn là sẽ mở miệng châm chọc Mặc Trường Túy, để Mặc Trường Túy tiếp tục gọi người mới đúng.
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh không có, ngược lại đứng tại chỗ, thần sắc trang nghiêm, dường như đang suy tư về đại sự nhân sinh.
Tiêu Y rất muốn một kiếm đâm chết Mặc Trường Túy, sau đó chạy tới làm một sư muội hiếu kỳ.
Lữ Thiếu Khanh đứng trên mặt đất, đột nhiên, ánh mắt của hắn trở nên sắc bén, trong con ngươi bắn ra ánh mắt dọa người, nhìn thẳng phương xa.
Đồng thời, khí tức Lữ Thiếu Khanh trở nên cao thâm mạt trắc, mặc dù cách rất xa, nhưng cho dù là trong mắt Tiêu Y hay là mấy người Hồ Yên, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh đều trở nên vô cùng cao lớn.
Bóng dáng cao lớn đỉnh thiên lập địa, tựa như Thần ma giữa trời đất.
Ngay cả Kế Ngôn vẫn luôn chú ý tới trận chiến của hai tồn tại Luyện Hư kỳ hậu kỳ cảnh giới tầng chín phía xa cũng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Trong lòng Kế Ngôn thầm nói, phát hiện ra điều gì sao?
Đang lúc Kế Ngôn định hỏi thăm, trời đất bỗng nhiên truyền đến một cơn chấn động.
Ánh mắt Kế Ngôn nhìn về phía Tiêu Y, một bàn tay lớn giống như xuyên qua hư không, từ trên trời xuất hiện, thẳng đến Tiêu Y mà đi.
Một bàn tay to lớn như trảo chim từ trên trời giáng xuống, tản ra uy áp khiến vùng trời đất này chấn động không ngớt, linh khí hóa thành khí lãng cường đại, phát ra âm thanh oanh minh, không ngừng đè ép về phía Tiêu Y.
“Phụt!”
Đại thủ mới xuất hiện, Tiêu Y liền miệng phun máu tươi.
Nàng như búp bê vải bị đè ép, không chỗ có thể trốn, sức mạnh cường đại lúc nào cũng có thể sẽ ép nàng thành mảnh vụn.
Đại thủ đột nhiên xuất hiện hướng về phía Tiêu Y mà đi, định đè nát tươi nàng.
“Hừ!”
Kế Ngôn hừ lạnh một tiếng, ở ngay trước mặt hắn ta khi dễ sư muội hắn ta?
Coi như hắn ta không ở đây sao?
Có vẻ Lữ Thiếu Khanh đã phát hiện ra gì đó, có việc phải làm, không rảnh bận tâm, chỉ có thể để người làm sư huynh là hắn ta ra tay thôi.
“Keng!”
Vô Khâu kiếm ra khỏi vỏ, hoành không quét qua.
Một vòng kiếm quang xẹt qua, kiếm ý phong mang sắc bén trong nháy mắt chặt đứt bàn tay lớn.
Ngay sau đó, giảo sát bàn tay lớn này.
Đại thủ do linh lực huyễn hóa tiêu tán trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận