Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1810

Chương 1810
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Lão đại!”
Mặc Quân cầm khí linh của Long Kiện tới.
Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu nó một cái: “Tên bất lịch sự, trước khi ăn đồ của người ta cũng chẳng nói được một tiếng cảm ơn.”
Mặc Quân sờ đầu, bất mãn nói: “Hắn đã là người chết rồi, nói cảm ơn người chết làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh nâng trán im lặng, sao mấy tên ăn hàng bên cạnh mình tên nào tên nấy đều một thân phản cốt vậy?
Hắn lại cốc đầu Mặc Quân một cái, hung tợn nói: “Ta là người chú trọng lịch sự, ngươi không được phép làm ta mất mặt.”
Long Kiện cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, rất khó chịu.
Chú trọng lịch sự?
Tên nhân tộc khốn kiếp ngươi, ngươi tự nhìn xem, ngươi là người chú trọng lịch sự sao?
Long Kiện cảm thấy toàn thân mình đều đang bốc lên lửa giận, nhân tộc đáng chết: “Đáng chết, sĩ có thể giết, không thể nhục!”
“Không thể nhục?” Biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh lập tức trở nên lạnh lùng: “Cười người chớ vội cười lâu.”
“Lúc ngươi khi dễ sư huynh ta, sao không nói ra câu này đi?”
Sát ý lạnh như băng tràn ngập, nhiệt độ chợt hạ xuống, cảm nhận được cỗ này sát ý, Long Kiện thế mà không kìm được run rẩy một chút.
Xem như hắn ta đã hiểu ra, cái gì mà tình cảm sư huynh đệ không nhiều, đều là giả.
Lữ Thiếu Khanh trước mặt đã hoàn toàn bị chọc giận vì hành vi của bọn hắn khi đối phó với Kế Ngôn.
Trước mắt, hắn ta trốn không thoát rồi.
Gặp phải tử vong, trong lòng Long Kiện ngược lại bình tĩnh trở lại.
Hắn ta bình tĩnh nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh tự tin, lại xuất hiện khí độ thượng vị giả ma tộc.
Hắn ta thoải mái thừa nhận: “Lần này coi như chúng ta khinh địch, không ngờ các ngươi lại mạnh đến mức này.”
Lời tuy như thế, nhưng trong lòng Long Kiện vẫn không kìm được buồn bực, nói đúng ra, là hắn ta và Lộ không ngờ sẽ không hợp thói thường đến mức này.
“Nhưng mà, sẽ không có lần sau, lần sau gặp được các ngươi, ta cũng sẽ không dựa theo cái gọi là kế hoạch cứt chó này nữa.”
Mấy lời tràn đầy oán khí này của Long Kiện khiến Lữ Thiếu Khanh giật mình, hắn không kìm được hỏi: “Là kế hoạch gì?”
“Đồ chó hoang Thánh Chủ muốn làm gì?”
“Thiên hạ lớn như vậy, mục tiêu của hắn đáng lý là thế giới này mới đúng, sao lại có tâm tư nhằm vào ta, hắn muốn làm gì?”
“Nhân tư phế công, các ngươi còn giữ hắn làm gì? Giết chết hắn đi.”
“Haha.” Long Kiện ngược lại cười haha, trong thần sắc tràn đầy ngạo nghễ cùng khinh miệt, trong lòng thì cơn ấm ức tiêu tan đi không ít: “Ngươi cứ từ từ đoán đi, ngươi bị Thánh Chủ để mắt tới, ngươi sớm muộn gì cũng phải chết thôi.”
“Ngươi cứ từ từ đoán đi, đợi tới khi biết, ngươi sẽ cảm thấy tuyệt vọng.”
“Móa nó!”
Lữ Thiếu Khanh đánh mạnh xuống một kiếm, Long Kiện không tránh không né, mặc cho kiếm của Lữ Thiếu Khanh rơi xuống.
“Phập!”
Cơ thể Long Kiện chia năm xẻ bảy, tiêu tán trong kiếm quang cường đại.
Long Kiện trước mặt bị giết, một cỗ ba động huyền diệu phát ra, kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh chui vào trong hư không, định hoàn toàn diệt sát Long Kiện, nhưng, cuối cùng, Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai, muốn giết một vị tồn tại Luyện Hư kỳ, khó quá.”
Cơ thể Long Kiện tiêu tán, hoàn toàn hóa thành hạt bụi nhỏ nhất giữa thiên địa.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh có vẻ cũng không vui vẻ mấy.
Ngược lại, biểu cảm của hắn lộ ra vài phần phiền muộn.
Nguyên thần Luyện Hư kỳ đã có thể chạy ra ngoài rồi, cách đơn giản nhất chính là trở thành một phân thân.
Tương đương với có thêm một mạng.
Thậm chí nguyên thần còn phân tán ra, có thêm vài cái mạng nữa.
Tuy nhiên như vậy thực lực sẽ giảm xuống, đây cũng không phải là một cách hay được thực hiện.
Giống như bây giờ, mặc dù hắn đã giết Lộ và Long Kiện nhưng hai người bọn hắn cũng không chết thật sự.
Thứ biến mất chỉ là một thân thể, ý thức và linh hồn vẫn chưa biến mất.
Đương nhiên, thân thể biến mất cũng có ảnh hưởng đối với họn hắn nhưng những ảnh hưởng này đối với tử vong mà nói vẫn còn có thể tiếp nhận được.
“Xem ra thực lực vẫn hởi kém một chút.”
Lữ Thiếu Khanh cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu thực lực đầy đủ, cho dù phân thân trốn đến chân trời góc biển, cách xa mấy cũng có thể nhanh chóng tìm được và lập tức giết chết.
Nhưng nếu Luyện Hư kỳ dễ dàng bị giết như vậy thì đã không xứng gọi là Luyện Hư kỳ rồi.
Cuối cùng, Lữ Thiếu Khanh phiền muộn hồi lâu chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài: “Thánh Chủ, ta nhổ vào ngươi!”
Đều do Thánh Chủ gây chuyện.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh vừa hỏi thăm Thánh Chủ vừa âm thầm suy đoán.
Hành động lần này là Thánh Chủ cố ý nhắm vào hắn, có vẻ muốn giết hắn.
Nhưng giờ sau khi Lữ Thiếu Khanh cẩn thận suy nghĩ một phen liền không kìm được ứa mồ hôi lạnh.
“Đồ chó hoang Thánh Chủ không định tái hiện lại hành động ở Tuyệt Phách Liệt Uyên đấy chứ?”
“Thật ác độc!”
Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ cảm thấy tính khả năng này là lớn nhất.
Họa phong của hắn từ lúc độ kiếp ở hung địa Động Thiên đã trở nên không bình thường.
Khe hở màu đen được mấy người Tương Quỳ xưng tụng là khe hở Hắc Uyên hắn chẳng những có thể đóng lại, hơn nữa còn có thể mở ra.
Trước kia ở chỗ Tuyệt Phách Liệt Uyên bị Thánh Chủ tính toán, mở ra khe hở màu đen.
Giờ Thánh địa còn muốn làm lại lần nữa ở Thập Tam Châu?
Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ thì càng cảm thấy đáng sợ.
May là hàng rào ở thế giới Thập Tam Châu này kiên cố, chưa từng xuất hiện khe hở màu đen.
Nếu không, Thập Tam Châu đã phải trở thành nhạc viên của quái vật màu đen rồi.
“Ma tộc vô cùng ác độc, đúng là đáng chết!”
Lữ Thiếu Khanh lại không kìm được quơ Mặc Quân kiếm, chửi ầm lên: “Thánh Chủ khốn kiếp, sớm muộn gì cũng phải đâm chết hắn.”
Sau khi chỉ lên bầu trời mắng một trận, Lữ Thiếu Khanh quay trở lại tìm Lăng Nhất bọn hắn.
Mặc dù Long Kiện tự bạo pháp khí gây ra hỗn loạn để hắn ta thuận tiện chạy trốn.
Uy lực bạo tác mặc dù lớn, nhưng không gây ra tổn thương quá lớn cho Kế Ngôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận