Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 860 - Ngươi muốn làm ông ngoại



Chương 860: Ngươi muốn làm ông ngoạiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đi tới ngọn núi nhỏ kia, khkoong khác lắm với Miêu gia ở thành Tam Võ.Đều là mấy gian phồng xây trên đỉnh núi, cảnh sắc ưu mỹ, không khí trong lành.Nhưng chỗ Miêu gia không có linh khí nồng đậm như nơi này.Xung quanh nơi này còn sắp đặt trận pháp tụ linh trận cơ sở, giữ cho sương trắng quanh quẩn phủ núi nhỏ, bươc vào đây như lên tiên cảnh.Gió nhẹ thổi qua, cành cây khẽ đung đưa, ánh mặt trời nóng bỏng phả xuống, xuyên qua tầng sương khúc xạ năm màu rực rỡ, nhìn thôi cũng vui mắt.Lữ Thiếu Khanh thăm dò một lát, hết sức hài lòng: “Không tệ.”Sau đó, hắn vừa kiểm tra xung quanh vừa phê bình: “Hủ bại, xa xỉ!”Kế Ngôn tìm một cái cây ngồi xếp bằng xuống.Sau đó, tiểu viên hầu nhảy từ vai hắn ta xuống, cái bóng trắng nhảy nhót trong sương mù lúc ẩn lúc hiện, chơi đến quên cả trời đất.Vô Khâu kiếm sau lưng Kế Ngôn nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, nhảy ra khỏi vỏ, rơi vào trong tay Kế Ngôn.Kế Ngôn đặt Vô Khâu kiếm lên gối, ngón tay thon dài đến mức nữ nhân cũng phải ghen tị nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt Vô Khâu kiếm.“Ông!”Vô Khâu kiếm tỏ ra vui vẻ, có vẻ nó rất thích được vuốt ve thế này.Như một con thú cưng được chủ nhân vuốt ve vậy.Lữ Thiếu Khanh kiểm tra xong xuôi thì lại gần, tò mò hỏi: “Sao thế? Cô nàng Vô Khâu có vấn đề gì sao?”Kế Ngôn lườm hắn, sửa lại: “Là nam!”Sau đó hắn ta giải thích: “Ta cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng không nói rõ được.”Kế Ngôn khẽ cau mày. Đây là bội kiếm bản mệnh của hắn ta, phẩm cấp hạng tư, có được linh tính.Bình thường hắn ta sử dụng vẫn thuận buồm xuôi gió, uy lực tăng gấp bội.Từ sau khi bổ ba Nguyên Anh lần trước, Kế Ngôn vẫn luôn cảm thấy Vô Khâu kiếm có gì đó là lạ.Nhưng dù Vô Khâu kiếm là trường kiếm bản mệnh của hắn ta, tâm ý tương thông, hắn ta cũng không cách nào biết được rốt cuộc Vô Khâu kiếm có gì không ổn.“Kiếm của ngươi đâu?” Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh.Trước đó trường kiếm của hắn ta ở cùng với trường kiếm của Lữ Thiếu Khanh một thời gian, linh tính tăng lên nhiều.Tay Lữ Thiếu Khanh lóe lên một cái, Mặc Quân kiếm lập tức xuất hiện.Vừa ra, Mặc Quân kiếm đã ong ong rung lên hai lần kháng nghị sao lâu thế không cho nó ra ngoài hóng gió.Lữ Thiếu Khanh gảy nó một cái: “Bớt nói linh tinh đi, nhìn xem cô nàng của ngươi thế nào đi.”Sau đó hai thanh kiếm bắt đầu giao lưu, thân kiếm hơi rung động như con người đang nói chuyện vậy, sau đó hơi sáng lên.Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm bọn chúng, một hồi lâu sau chúng mới dừng lại.Kế Ngôn nhíu mày, Vô Khâu Kiếm khiến cho hắn ta cảm thấy rất khó chịu, như bị thứ gì đó chèn ép không cách nào thoát ra được.Cũng chịu thôi. Hắn ta cũng không hiểu. Hắn ta không cách nào lĩnh ngộ được Vô Khâu kiếm, cuối cùng chỉ có thể nhìn sang sư đệ.“Thế nào?”Lữ Thiếu Khanh cũng cảm nhận được cảm xúc của Vô Khâu kiếm, nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy hẳn là Vô Khâu cô nương có rồi.”Kế Ngôn: …“Chắc là bị người nào đó, à không, là bị thanh kiếm nào đó làm cho lớn bụng rồi. Chúc mừng ngươi, ngươi có thể làm ông ngoại rồi.”Nói xong, hắn bắt đầu lục túi mình lẩm bẩm: “Ôi chao, ta cũng sắp làm cậu rồi, tặng lễ vật gì đây?”Bỗng nhiên, hàn quang lóe lên một cái ngay trước mắt, Lữ Thiếu Khanh vội vàng tránh đi.Hắn nhanh chóng lùi lại, mắng Kế Ngôn: “Có bệnh à? Giết người diệt khẩu cũng không che giấu được sự thật đâu!”Nhưng ngẩng đầu lên hắn mới phát hiện Kế Ngôn vẫn ngồi trên tàng cây, trước mặt mình là Vô Khâu Kiếm.Là Vô Khâu kiếm tự mình muốn tới chém hắn.“Mẹ nó!” Lữ Thiếu Khanh kinh hãi: “Thành tinh rồi à?”“Đừng nóng giận, cẩn thận động thai khí!”Vô Khâu Kiếm hừng hực tỏa sáng, có vẻ như nó hết sức tức giận, không chịu nổi nữa rồi.Lữ Thiếu Khanh tránh né mấy lần, gầm lên với Kế Ngôn: “Còn có ai quản nó không?”“Huynh làm cha đang làm gì? Xem kịch hả?”Kế Ngôn thản nhiên nói: “Chém chết hắn!”Vô Khâu Kiếm càng ra sức chém, bổ ra kiếm quang lấp lóe giữa không trung.Lữ Thiếu Khanh chạy vòng quanh núi nhỏ, cây cối xung quanh đều gặp tai vạ, bị Vô Khâu kiếm chặt làm từng đoạn, bụi mù bốc lên đầy trời.“Được rồi được rồi!” Lữ Thiếu Khanh muốn trấn an Vô Khâu kiếm: “Chưa kết hôn mà có con cũng không có gì ghê gớm lắm. Ta và sư huynh rất tân tiến, sẽ không để ý chuyện này đâu.”Vô Khâu kiếm lại càng cuồng bạo, kiếm mang đã vọt lên tới hơn trăm trượng.Xa xa nhìn lại như từng cột sáng bùng lên, kiếm khí bạo phát, cuốn lên khói đặc cuồn cuộn.Bên này Đàm Linh vừa mời rời đi không được bao lâu đã phát hiện có kiếm khí dao động phía xa.Ngẩng đầu nhìn lại, dù cách thật xa nàng ta cũng có thể thấy có kiếm quang đang điên cuồng phóng ra bốn phía.Khí tức phong mang dồn ép khiến cho nàng ta tê cả da đầu.Đã xảy ra chuyện gì?Có người dám làm loạn ở đây sao?Chán sống rồi à? Không biết đây là nhà của sư phụ ta à?Đàm Linh đằng đằng sát khí. Dám kiếm chuyện ở đây, thật to gan!Không nói hai lời, nàng ta lóe lên một cái, thuấn di đễn chỗ Lữ Thiếu Khanh.Đến nơi, nàng ta ngẩn tò te.Mình thấy cái gì thế này?Nàng ta vừa đến đã thấy một thanh kiếm đang đuổi theo Lữ Thiếu Khanh.Xung quanh hỗn độn, bị phá hoại không còn hình dáng gì nữa.Không biết còn tưởng vừa có một trận chiến diễn ra ở đây.Đàm Linh gầm lên: “Các ngươi đang làm gì?”Nàng ta vô cùng tức giận. Cho các ngươi chỗ ở, không phải để các ngươi phá hoại chỗ này.“Đừng làm rộn.” Lữ Thiếu Khanh vội vàng chạy đến bên cạnh Đàm Linh nói với Vô Khâu kiếm: “Mau về dưỡng thai đi, động thai khí sẽ không tốt.”“Ngoan, nghe lời, đừng bướng nữa.”Kiếm mang lại tăng vọt. Nhưng lần này Vô Khâu kiếm đã bị Kế Ngôn gọi về.Đàm Linh nhìn thấy, hoàn toàn chết lặng.Nàng ta đã hiểu vì sao thanh kiếm kia muốn chém chết Lữ Thiếu Khanh.Nghe thử đi, đây là lời con người nói sao?Một thanh kiếm mang thai?Chỉ có ngươi mới nói thế thôi!Đổi lại là mình, mình cũng sẽ chém chết gia hỏa này.Cái miệng không biết đậy, quá đáng ghét.

Bạn cần đăng nhập để bình luận