Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2187: Chương 2187

Chương 2187: Chương 2187Chương 2187: Chương 2187
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lữ Thiếu Khanh ném Gia Cát Huân sang một bên, nhìn chằm chằm đồ ăn của Thiầu Thừa: “Sư phụ, ở Yêu giới người đã học được gì?”
Thiều Thừa bên này cũng kinh nghi bất định, thủ nghệ của mình thật sự có tiến bộ? Lữ Thiếu Khanh bên này cũng thử một miếng.
“Oe!” Lữ Thiếu Khanh thống khổ kêu: “Sư phụ, có phải người học thói trọng nữ khinh nam ở Yêu giới không?” “Nữ hữu dụng, nam võ dụng, đúng không?” Thiều Thừa cũng thống khổ cau mày.
Thủ nghệ của mình biến dị sao?
Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Xảy ra vấn đề gì?
Loại cảm giác này, thống khổ quá.
Thiều Thừa buồn bực nói: “Ta cũng không biết là vấn đề gì.” Gia Cát Huân đứng lên, phẫn hận trừng Lữ Thiếu Khanh một chút, sau đó nói với Thiều Thừa: “Ta bằng lòng nếm thử đồ ăn của ngươi, giúp ngươi tìm ra vấn đề.” Xem như Gia Cát Huân hiểu ra, đồ ăn của Thiều Thừa mặc dù khó ăn, nhưng có tác dụng rất lớn.
Có hiệu quả rõ ràng với việc nâng cao thực lực.
Mặc dù không biết vì cái gì, nhưng đây là một cơ hội tốt vô cùng.
Tính toán nhỏ nhặt của Gia Cát Huân, Lữ Thiếu Khanh và Thiều Thừa đầu nhìn thấy rõ. Thiều Thừa không muốn, Lữ Thiếu Khanh lại không quan tâm: “Không sao, sư phụ, người cứ coi nàng như chuột bạch để tiện nâng cao tay nghề của người.”
“Sau này tay nghề của người vững rồi, chúng ta có thể mở quán kiếm tiền.”
Lữ Thiếu Khanh nói rồi nói, khóe miệng cũng óng ánh. Đồ ăn có thể khiến nữ nhân đột phá, một bữa mấy chục vạn, hơn trăm vạn cũng không đủ.
Sau này làm thêm cái hunger marketing, take away nữa thì hơn ngàn vạn cũng được. Ngày sau có thể nằm đếm linh thạch rồi.
Đắc ý.
Thời gian vài ngày nhoáng một cái trôi qua, chỗ khe hở chưa từng xuất hiện quái vật màu đen.
Nhân tộc bân này bắt đầu nghiên cứu đóng khe hở như thế nào.
Tuy nhiên bọn hắn chắc chắn thất bại rút lui, cho dù là Luyện Hư kỳ đích thân xuất thủ cũng không cách nào đóng được khe hở.
Đối mặt với tia chớp màu đen, bọn hắn thúc thủ vô sách. Tia chớp màu đen nhìn không đáng chú ý kia ẩn chứa uy lực khủng bố.
Cho dù là Luyện Hư kỳ đụng phải cũng sẽ trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Tu sĩ nhân tộc bên này đã bị thua thiệt không nhỏ, một tu sĩ Hóa Thần kỳ đã bị tia chớp màu đen thôn phệ trước mặt mọi người, hóa thành hư vô. Lữ Thiếu Khanh trên tàng cây, ngắm nhìn khe hở xa xa. Nhìn tu sĩ nhân tộc thúc thủ vô sách đối với tia chớp màu đen, Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Nếu mà dễ dàng đóng lại như vậy, Lăng Tiêu Phái ta cũng sẽ nghèo lâu như vậy.” Nếu như không phải Lữ Thiếu Khanh cốt chuyện bị lệch, hắn cũng không thể đóng được khe hở.
Nhìn đám người bận rộn ở đó, Lữ Thiếu Khanh coi như đang xem kịch, hắn không định ra tay.
Lăng Tiêu phái dựa vào sức một mình có thể ngăn cản quái vật màu đen ngàn năm. Thực lực Trung Châu bầy giờ so với Lăng Tiêu Phái thời điểm đó chỉ mạnh chứ không yếu hơn, cho dù không cách nào đóng được khe hở, bọn hắn cũng có thể ngăn cản được tiến công của quái vật. “Hiện tại, chỉ đợi đến Mộc Vĩnh.”
Lữ Thiếu Khanh nói thầm: “Tên đáng chết, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
“Còn không tới tìm ta, ta chém hết mấy tên gia tộc ẩn thế.”
“Nhị sư huynh, Nhị sư huynh!” Tiêu Y la hét từ trên trời lao xuống.
A?”
Tiêu Y nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh hoàn hảo không chút tổn hại ngồi trên tàng cây, một chút chuyện cũng lại có mấy phần thất vọng.không có, sau khi kinh ngạc thì
“Nhị sư huynh, huynh không bị sét đánh sao?”
Lữ Thiếu Khanh thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Tiêu Y: “Làm sao? Muội cảm thấy rất thất vọng?”
Thực sự rất thất vọng nhưng Tiêu Y nào dám thừa nhận, vội vàng lắc đầu.
“Nam tỷ tỷ cũng hơi tốn sức cho nên báo cái tên của huynh ra, ta còn tưởng rằng... “Còn tưởng rằng ta sẽ bị sét đánh đúng không?”
Lữ Thiếu Khanh khó chịu, nếu không phải ta lười nhác xuống dưới, ta phải thu thập ngươi một trận rồi.
Giản Bắc, Giản Nam cùng Quản Đại Ngưu cũng quay về rồi.
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không hề hấn gì, Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu cũng rất kinh
“Đại ca, ngươi không có chuyện gì sao?” Giản Bắc kỳ quái. Giản Nam thì ánh mắt phức tạp nhìn qua Lữ Thiếu Khanh. Tiểu tử này, quả nhiên rất đặc biệt.
Lần đầu tiên độ kiếp kiểu này, Giản Nam cảm thấy hơi không chân thực.
Báo cái tên ra, thiên kiếp liền chậm lại, cho mình đủ thời gian nghỉ ngơi.
“Độ kiếp hoàn tất?” Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Quản Đại Ngưu: “Chắc cái miệng quạ đen của ngươi không nói hươu nói vượn chứ?” “Nhìn đi, không nói hươu nói vượn, ta không hề hãn gì cả.” Thịt mỡ của Quản Đại Ngưu run run một chút, thở phì phò nói: “Ngươi mới là quạ đen, ngươi mới là miệng qua đen.” “Ngươi bị sét đánh liên quan quái gì đến ta. rõ ràng là người làm chuyện xấu người người oán trách, trời cao cũng nhìn ngươi không vừa mắt mới bổ ngươi.”
Mình làm chuyện xấu bị sét đánh, thế mà lại còn đổ lên trên đầu ta?
Muốn đánh ta còn kiếm cớ trăm phương ngàn kế, đúng là một tên đáng ghét. “Ngươi mới là miệng quạ đen.”
“Nếu miệng ta linh như vậy, ta nói, hiện tại sẽ có sét đánh ngươi, ngươi xem có hay không?”
Vừa mới nói xong, một tia chớp từ trên trời giáng Xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận