Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 777 - Kế công tử xuất thủ, hắn chết chắc



Chương 777: Kế công tử xuất thủ, hắn chết chắcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThảm trạng của Khố Lê càng khiến nhiều người sinh lòng kiêng kỵ.Cộng thêm vết tích trận chiến để lại càng khiến người ta biết sau lưng Úc Linh có một cao thủ khủng bố, từ đó khiến rất nhiều người nửa đường bỏ cuộc, tiêu tan suy nghĩ khiêu chiến Úc Linh.Lữ Thiếu Khanh trở lại Vĩnh Ninh thành, Úc Linh bên này đang căng thẳng lo lắng chờ đợi.Sự lợi hại của Khố Lê nàng ta biết, Lữ Thiếu Khanh truy sát ra ngoài trong lòng nàng ta không mấy tự tin.Chỉ sợ Lữ Thiếu Khanh không đánh lại Khố Lê.Sau khi Lữ Thiếu Khanh trở về nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.Lữ Thiếu Khanh vừa về đến liền nằm xuống, tiếp tục bắt chéo hai chân.Dáng vẻ hắn lười biếng không giống vừa ra ngoài vật lộn sinh tử một trận mà lại giống như ra ngoài dạo một vòng, leo núi một chút, leo mệt thì về nghỉ ngơi.Úc Linh nhìn thấy dáng vẻ này của Lữ Thiếu Khanh thì vốn không muốn để ý tới hắn nhưng cuối cùng vẫn không kìm được hỏi:“Sao rồi? Khố Lê hắn đâu?”“Chết rồi!” Lữ Thiếu Khanh hững hờ trả lời: “Chỉ là Nguyên Anh, cần phải ngạc nhiên như vậy sao?”Chỉ là Nguyên Anh?Một câu nói khiến Úc Linh giận đến mức nghiến răng.Chưa từng thấy ai giả vờ như tên này, quá đáng giận.Đây là Nguyên Anh kỳ tầng sáu, kém một bước nữa là tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ đấy.Trong miệng người thì chỉ là một tồn tại nhỏ bé sao?Nhưng nghĩ lại, Úc Linh lại không cách nào phản bác được.Đối với người khác mà nói, Khố Lê đích thật là một tòa núi lớn, khó mà vượt qua.Nhưng trước mặt Lữ Thiếu Khanh, lão ta không thể tạo ra bất kỳ sóng gió gì.Sau khi biết Khố Lê chết, trong lòng Úc Linh cũng hơi thổn thức, lão ta uy danh hiển hách ở Tây cực lại táng thân ở chỗ này.Nhưng cùng lúc đó, nàng ta rất hiếu kì: “Sao hôm nay ngươi lại muốn tạo ra động tĩnh lớn như vậy?”Tiêu Y từng nói, Lữ Thiếu Khanh rất khiêm tốn, không thích biểu hiện mình vì phiền phức, cũng vì phòng ngừa trêu chọc nhà kẻ thù, bị người ta nhớ thương.Lần này hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy, Úc Linh không rõ.Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Rất nhiều người nhìn chằm chằm vào chức thành chủ này của ngươi, đến lúc đó người nối nhau không dứt tới tận cửa gây chuyện thì phải làm sao? Ta đâu thể đánh bại từng tên bọn hắn đúng không? Dứt khoát giết gà dọa khỉ, để bọn hắn cân nhắc một chút.”Tốt thôi, đây cũng là một cách đề phòng rắc rối.Đây cũng là nguyên nhân Lữ Thiếu Khanh buông tha Mục Nham và Si Hoàn, hai tên kia có giết hay không cũng không sao.Lộ ra kiếm ý của mình trong Vĩnh Ninh thành mục đích là muốn mượn cơ hội này chấn nhiếp người khác, loại bỏ một số kẻ không có hảo ý.Không cần để tất cả mọi người đều tìm tới tận cửa gây phiền phức.Còn về chuyện mình có đắc tội nhiều người hơn, trêu chọc thêm nhiều kẻ thù hơn hay không Lữ Thiếu Khanh không hề lo lắng, dù sao đến lúc đó hắn chỉ cần phủi mông một cái là có thể rời khỏi nơi này.Tìm được sư muội ngốc rồi hắn sẽ tìm cách trở về Thập Tam Châu, đến lúc đó nơi này trời có sập thì cũng chẳng liên quan gì với hắn.Lữ Thiếu Khanh nói với Úc Linh: “Ngươi tranh thủ cố gắng tu luyện, đến lúc đó ta rời đi, người khác sẽ tới tìm ngươi gây chuyện đấy.”“Ngươi...” Úc Linh nghe vậy, trong lòng lại sinh ra một tia mất mát: “Khi nào thì đi?”Trên đường đi cùng Lữ Thiếu Khanh Úc Linh cũng biết ở lại đây làm thành chủ, mượn tài nguyên Vĩnh Ninh thành tu luyện, nâng cao thực lực của mình mới là lựa chọn tốt nhất.Thực lực của nàng ta thấp, đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh chỉ khiến Lữ Thiếu Khanh vướng víu thôi.Hơn nữa, đừng nói giết Lữ Thiếu Khanh, với chút thực lực ấy của nàng ta ngay cả muốn đụng vào Lữ Thiếu Khanh cũng khó đụng.“Qua một thời gian ngắn nữa.” Khi nào Lữ Thiếu Khanh rời đi thì vẫn chưa xác định rõ thời gian, muốn đi, cũng phải đợi Úc Linh ngồi vững ở nơi này đã rồi mới đi, huống hồ: “Vẫn chưa lấy được linh thạch, giờ ta rời khỏi nơi này ta sẽ khóc mất.”Cái tên khốn kiếp này.Úc Linh tức giận quay người rời đi, nói chuyện với hắn, chưa được vài câu là lại nhắc đến linh thạch.Không cứu nổi.Úc Linh rời đi, Lữ Thiếu Khanh khẽ cười một tiếng, ánh mắt âm u.Giúp Úc Linh trở thành thành chủ, không cho Úc Linh đi theo mình cũng coi như vứt đi một bao quần áo.Mặc dù Úc Linh luôn mồm muốn giết hắn, nhưng hắn có thể cảm nhận được Úc Linh đã sớm không có sát ý.Hơn nữa, cũng coi như hắn trả thù lao cho Úc Linh. Lúc hắn đến thế giới này đã bị thương nghiêm trọng, không có Úc Linh hắn thật sự không thể ra khỏi khu rừng.Cuối cùng, đến lúc đó Úc Linh thành thành chủ, lỡ như cần dùng đến nhân thủ cũng có thể mượn lực lượng của Vĩnh Ninh thành để đi tìm Tiêu Y.“Còn về linh thạch, nhân tiện thôi, haizz, quả nhiên ta vẫn là người tốt.”“Được rồi, giờ tiếp tục đi tu luyện nào, một trăm vạn viên linh thạch hẳn là có thể tiến vào cảnh giới tiếp theo...”Mục Nham và Si Hoàn trở về Vĩnh Ninh thành, ở Vĩnh Ninh thành có điểm dừng chân của Phản Thánh quân bọn hắn.Sau khi hai người bị thương quay về liền nhớ đến sự kinh khủng của Lữ Thiếu Khanh.Hai người mang theo vẻ sợ hãi, kiêng dè không thôi.Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, hôm nay chính là ngày giỗ của hai người.Mục Nham thở dài: “Ngươi nói vị công tử kia có thể đánh thắng được hắn không?”Đối mặt trực diện với Lữ Thiếu Khanh nên hắn ta biết sự kinh khủng của Lữ Thiếu Khanh.Còn trẻ đã yêu nghiệt như vậy, lai lịch rất lớn, trong thế hệ trẻ tuổi có ai là đối thủ của hắn?Si Hoàn vẫn vô cùng tự tin: “Kế công tử tuyệt đối có thể.”Trận đấu của Kế Ngôn, hắn ta đã từng xem, một kiếm kinh thiên kia cả đời này hắn ta khó mà quên được.“Điều ta lo lắng hơn là, thứ Kế công tử cần là Hoán Hồn Địch, nếu Hoán Hồn Địch không ở trong tay người kia thì Kế công tử cũng không có ý định ra tay. Kế công tử kko phải một kẻ hiếu chiến, ham giết chóc.”Mục Nham tiếp tục thở dài, vết thương trên người đã bắt đầu đóng vảy, những vết sẹo lít nhít che kín bên ngoài cơ thể hắn ta trông khá kinh khủng.Hắn ta cắn răng nói: “Đến lúc đó chỉ có thể thuyết phục hắn ra tay, không làm chủ Vĩnh Ninh thành, Phản Thánh quân chúng ta như lục bình không rễ.”Hiếm khi hắn ta lộ vẻ trầm mặc như vậy, cũng chỉ có thể như thế thôi.Cái tên Phản Thánh quân nghe có vẻ rất ngầy nhưng trên thực tế Phản Thánh quân ngoài thủ lĩnh là cường giả chân chính ra thì mạnh nhất cũng chỉ có Mục Nham trước mặt, những người khác chỉ là Kế Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ.Thực lực yếu ớt đến đáng thương.Si Hoàn tự tin nói: “Yên tâm đi, nếu như Kế công tử ra tay, hắn chết chắc...”Hơn hai tháng sau, Mục Nham, Si Hoàn nhận được bẩm báo, bọn hắn phát hiện ra một thanh niên áo trắng ở điểm truyền tống...

Bạn cần đăng nhập để bình luận