Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 824 - Nể mặt ta, không đánh nữa được không?



Chương 824: Nể mặt ta, không đánh nữa được không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCâu Lệ kinh sợ vô cùng. Giận là vì Lữ Thiếu Khanh lại dám ra lệnh với lão ta. Đây là xem thường lão ta!Kinh ngạc là vì Lữ Thiếu Khanh quá mạnh, khiến cho lão ta cảm thấy hết sức nguy hiểm, mỗi một kiếm đều khiến lão ta cảm thấy bị uy hiếp.Chỉ một chút đối mặt vừa rồi, lão ta đã lâm và thế hạ phong.Để tránh đi phong mang của Lữ Thiếu Phong, lão ta không thể không bị Lữ Thiếu Khanh đè lên đánh.Miêu Vu ở bên cạnh nhìn chằm chằm nhưng không ra tay ngay, lão ta đang chờ cơ hội.Nhìn một lát, Miêu Vu không thể không chuẩn bị ra tay.Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn Câu Lệ sẽ thua.Miêu Vu đã đoán ra thân phận của Lữ Thiếu Khanh.Chính là tên mà gia chủ nhắc tới.Khó mà liên hệ, thần thức cường đại.Thần thức cường đại, nhục thân lại có thể tầm thường sao?Miêu Vu âm thầm nghĩ vậy, ánh mắt dần dần âm thầm trở nên hung ác.Lão ta truyền âm cho Câu Lệ.“Câu huynh, nghĩ cách thu hút sự chú ý của hắn.”“Còn nữa, phải cẩn thận với thần trí của hắn.Nhận được truyền âm của Miêu Vu, tuy sắc mặt vẫn không đổi nhưng trong lòng Câu Lệ âm thầm giật mình, cũng đã có quyết định.Lão ta không ngăn cản nữa mà hét lớn: “Tiểu tử, xem chiêu!”Thần thức lan tràn.Không phải thần thức của ngươi mạnh lắm sao?Ta sẽ dẫn dụ ngươi, thu hút sự chú ý của ngươi.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, cũng thả thần thức lan ra.Thần thức của hai ngươi va chạm thật mạnh giữa không trung.Bùm!Đất trời rung động, sóng không khí vô hình bùng lên.Nụ cười lạnh của Câu Lệ bỗng nhiên trở thành đau khổ.Lão ta ôm đầu kêu thảm.“A!”Lão ta cảm thấy đầu mình như bị nện thật mạnh, chấn động đến mức thất khiếu chảy máu.Lão ta ôm đầu, toàn thân mất khống chế mà rơi xuống.Mà lúc này, hai mắt Miêu Vu lóe sáng. Cơ hội tới rồi.Lão ta không do dự nữa, thân thể bùng lên, toàn thân hóa thành một con rồng dữ tợn, xòe nanh vuốt sắc bén lao thẳng tới Lữ Thiếu Khanh.Gần như là thuấn di, Miêu Vu đã giết tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, nắm tay bộc phát quang mang mãnh liệt, đấm mạnh vào Lữ Thiếu Khanh.Cung Sùng bên dưới thấy cảnh này thì nhịn không được mà lo lắng.Miêu Vu rất mạnh, suýt nữa đã đóng lão ta thành băng.Hắn có thể ngăn cản được sao?Cung Sung cực kỳ lo lắng. Lữ Thiếu Khanh bại, lão ta cũng trốn không thoát.Hiện tại Lữ Thiếu Khanh là cứu tinh duy nhất của lão ta.Nhưng Cung Sùng thấy Lữ Thiếu Khanh không có bất kỳ dấu hiệu ngăn cản nào thì trong lòng vô cùng tuyệt vọng.Gia hỏa này quá liều rồi.Xong.Miêu Vu lộ ra nét cười.Một quyền này, hắn sẽ không ngăn nổi.Nhưng một khắc sau!Lữ Thiếu Khanh bất ngờ đánh ra một quyền, đụng mạnh vào nắm đấm của y.Đoành!Một tiếng động thật lớn vang lên như sấm sét nổ giữa trời cuồn cuộn lan ra bốn phía.Nụ cười trên mặt Miêu Vu biến mất. Lão ta cảm giác được một sức mạnh khổng lồ từ cánh tay mình truyền đến.Lực phản chấn cực mạnh, mạch máu quanh cánh tay y lập tức nổ tung, bắn ra vô số máu tươi, chẳng mấy chốc một cánh tay đã đầm đìa máu me, mất đi cảm giác.“Ngươi!”Miêu Vu che cánh tay bị thương vội vàng lùi lại, nhìn Lữ Thiếu Khanh mà không thể tin nổi.Lão ta thực sự không thể nào tưởng tượng được trong thân thể cùa Lữ Thiếu Khanh lại ẩn giấu sức mạnh cường đại như thế.Còn mạnh hơn y mấy phần.Lữ Thiếu Khanh lắc lắc cánh tay trái tê liệt, y cũng không chịu nổi.Một quyền này của Miêu Vu cũng suýt nữa đánh nát cánh tay hắn rồi.Nhưng may sao cơ thể hắn mạnh hơn Miêu Vu, chịu đựng sức mạnh của Miêu Vu.Nhưng cảm giác tê liệt ở cánh tay không thể biến mất nhanh thế được.“Ngươi cái gì mà ngươi!”Lữ Thiếu Khanh hận lắm. Làm cái gì không làm lại đi làm lão Lục?Ta hận nhất là bị người ta gọi là lão Lục.Ngươi đã thích ỷ mạnh bắt nạt người khác, vậy ta sẽ dạy cho ngươi biết, bắt nạt người khác là không đúng.Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, thu lại Mặc Quân kiếm, phóng tới Miêu Vu.Lần này Miêu Vu không làm gì được, muốn tránh cũng tránh không xong.Cuối cùng đành dốc hết sức đánh một trận giữa nam nhân với nhau.Nhưng trạng thái hiện tại của lão ta căn bản không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh, chỉ có bị Lữ Thiếu Khanh đè xuống mà đánh.Cuối cùng, y bị Lữ Thiếu Khanh đánh cho gãy vài cái xương, tiếng kêu rên liên tiếp vang vọng vào trong đất.Bên này Câu Lệ mới leo từ trong hố sâu ra, Miêu Vu đã ngã xuống đất giộng cho lão ta giật nảy mình.Chuyện gì xảy ra vậy?Câu Lệ còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên cảm thấy hai mắt tối sầm lạiLão ta ngẩng đầu nhìn thì thấy Lữ Thiếu Khanh đang lao tới như một con diều hâu nhắm tới con mồi.“Xem chiêu!”Một quyền giáng xuống đánh Câu Lệ rơi lại vào trong hố sâu.Lữ Thiếu Khanh đè Miêu Vu và Câu Lệ xuống mà đánh đập dã man.Đánh cho cả hai đều phải kêu la oai oái.Xem mặt đất rung lên mỗi khi một quyền đánh xuống là hiểu nó mạnh cỡ nào.Cung Sùng phía xa xa xem mà run lẩy bẩy.Quá hung tàn.Rốt cuộc người này có lai lịch gì?Thần thức cường đại, kiếm ý kinh người, cả nhục thân cũng mạnh đến thế.Còn có thiên lý hay không?Có một yêu nghiệt như Kế Ngôn đã không hợp thói thường rồi, lại đến thêm một Lữ Thiếu Khanh nữa, lại càng quá đáng hơn.Tới khi Lữ Thiếu Khanh dừng đánh, hai người Miêu Vu và Câu Lệ đã bị thương rất thê thảm, vết thương chồng chất, cực kỳ thê thảm.Hai người bị đánh thành đầu heo, xương cốt toàn thân đứt gãy nhiều chỗ.Muốn thảm chừng nào thì thảm chừng ấy.Nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng không giết hai người bọn họ, chỉ đánh cho bọn họ bị thương nặng thôi.Kiểu chết thì không chết được, nhưng không thể phát huy được thực lực ấy.“Ôi chà, mệt quá.”Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay, chợt phát hiện tay trái của mình bớt tê đi một tí.Xem ra đánh người có thể hoạt động gân cốt sẽ khôi phục nhanh hơn.Có nên đánh tiếp trận nữa không nhỉ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận