Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1611:

Chương 1611:Chương 1611:
Hơn nữa bọn hắn không hạ tử thủ với Thái Mân mà cố ý lưu lại thương thế trên người nàng ta, cố ý tạo thêm áp lực cho Doãn Kỳ.
Doãn Kỳ bên này phải đối phó với đối thủ mạnh hơn mình còn phải lo lắng an toàn của Thái Mân, dưới sự phân tâm càng không thể đánh lại đối phương.
Doãn Kỳ hét lớn: "Hề Hạc, ngươi là tên tiểu nhân vô sỉ, có dám đánh một trận công bằng với ta không?"
"Công bằng?" Nam nhân được xưng là Hề Hạc cười lạnh không thôi: "Kẻ thăng làm vua, kẻ thua làm giặc, ngươi sắp thua, ngươi có tư cách gì mà đòi công bằng?"
"Đừng tưởng gia gia ngươi là Hóa Thần thì ngươi có thể phách lối." Doãn Kỳ giận quá: "Quy Nguyên Các các ngươi đều là một đám tiểu nhân vô sỉ."
"Không sai, gia gia của ta chính là Hóa Thần, thì sao? Đây là vốn liếng để ta có thể phách lối, ngươi có không?" Hề Hạc cười càng thêm vui vẻ, thần sắc vô cùng tự hào về thân phận của mình.
"Lăng Tiêu Phái các ngươi sớm muộn gì cũng bị Quy Nguyên Các chúng ta diệt, giờ bắt đầu diệt trừ từ từ từ những kẻ được gọi là đệ tử trẻ tuổi như các ngươi."
"Hét đi, phẫn nộ hét đi, tiếng hét của ngươi tính là tiếng kêu rên của kẻ yếu đấy!"
Hề Hạc sao?
Lữ Thiếu Khanh sờ lên cằm, nói thầm: "Hóa Thần trước đó khi dễ với Quy Nguyên Các ta hình như cũng họ Hề?"
"Móa nó, xem ra phải tính sổ với Quy Nguyên Các rồi, muốn nằm im như xác chết cũng phải qua một thời gian nữa mới được."
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh yếu ớt rơi trên người Hề Hạc.
Hề Hạc đang vui vẻ đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, lạnh lùng giật mình một cái.
Sau đó hắn ta nhìn xung quanh theo bản năng, nhưng không phát hiện ra có gì không đúng.
Có cảm giác như đang bị ai để mắt?
Trong lòng Hề Hạc có dự cảm không tốt, hắn ta lớn một tiếng: "Tranh thủ thời gian giết nàng ta!"
Hắn ta ra lệnh đồng môn giết Thái Mân, bên này hắn ta cũng tăng thêm sức lực tấn công mạnh về phía Doãn Kỳ.
Dưới mệnh lệnh của Hề Hạc, Thái Mân càng không thể nào ngăn cản được, chỉ sau mấy hơi thở, trên người nàng ta lại tăng thêm vết thương.
Tiếp theo đó một cỗ sức mạnh đánh trúng, cả người như con diều đứt dây, bay ngược vài trăm mét, đâm mạnh vào một gốc cây.
"A." Nàng ta kêu lên một tiếng đau đớn, há miệng phun mạnh ngụm máu tươi, khí tức càng thêm suy yếu.
Còn kẻ địch lại một lần nữa ép gần về phía nàng ta, nguy cơ sớm tối.
"Mân sư muội!" Doãn Kỳ bên này sốt ruột, muốn chạy đến cứu viện Thái Mân nhưng bị Hề Hạc ngăn lại, không cách nào bứt ra.
"Tiểu nhân hèn hạ, cút cho ta!" Doãn Kỳ gầm thét, cự kiếm quét ngang, bộc phát ra kiếm khí đáng sợ, lại không thể làm gì được Hề Hạc. Hề Hạc nhẹ nhàng ngăn cản, cười nói: "Ngươi nhìn nàng ta chết từ từ đi, sau đó ta sẽ tiễn ngươi xuống với nàng ta”
"Tiếp theo đó, toàn bộ Lăng Tiêu Phái các ngươi sớm muộn gì cũng sế xuống dưới với ngươi."
Trong lòng Doãn Kỳ hơi hoảng sợ, thế cục này nàng ta đã không thể nào nghĩ được cách nữa.
Nhưng nàng ta tuyệt đối không muốn phải chịu uất ức như vậy.
"Cho dù chết, ta cũng phải kéo ngươi chết chung!" Doãn Kỳ hét lớn, khí tức trong người kịch liệt lăn lộn.
Hề Hạc biến sắc, nhưng không có bao nhiêu bối rối: "Muốn tự bạo Nguyên Anh?"
"Ngây thơi” "Không sai, ngây thơ!" Một âm thanh bỗng nhiên từ trên trời truyền đến, rất nhẹ, lại truyên vào trong tai tất cả mọi người.
"Đối phó với một kẻ rác rưởi như thế cần phải tự bạo nguyên anh sao?"
Giọng nói đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người giật nảy mình.
Âm thanh từ trên đỉnh đầu truyền đến, bọn hắn một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong ánh năng sáng chói, một thanh niên áo lam như từ hư không bước ra, đứng giữa trời đất.
Trên gương mặt tuấn lãng của hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong tươi cười cất giấu mấy phần không bị trói buộc cùng hững hờ.
"Ngươi là ai?" Hề Hạc trong lòng khó chịu, nụ cười của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng hắn ta rất không thoải mái.
Loại nụ cười này giống như hắn ta đã năm được hết thảy trong tay, chỉ một nụ cười đã khiến Hề Hạc cảm thấy mình bị mạo phạm.
Trong lòng cũng đột nhiên sinh ra nhiều sát ý hơn.
Cho dù là vì làm hỏng chuyện của hắn ta hay là vì nụ cười khiến người ta không thoải mái thì người này cũng nhất định phải chết.
Hơn nữa, hình như, ban nãy còn măng hắn ta rác rưởi?
Điều này càng không thể nhịn.
"Thiếu Khanh sư huynh!" Doãn Kỳ không thể tin được hô một câu.
Cùng lúc đó, trong số các đệ tử Quy Nguyên Các có người quát lên một tiếng lớn: "Quy Nguyên Các làm việc, người không phận sự chớ xen vào!"
Lữ Thiếu Khanh nhỉ nhẹ một cái vào tên đệ tử hét to kia.
Một vòng kiếm ý bén nhọn nhanh như thiểm điện tiến vào cơ thể ấy.
Kiếm ý nổ tung bộc phát, đệ tử Quy Nguyên Các kia kêu thảm một tiếng, hóa thành bọt máu đầy trời trước mắt bao người.
Uy lực một chủ chấn nhiếp tất cả mọi người.
Hề Hạc giận tím mặt, nhưng một câu của Doãn Kỳ khiến hắn ta ngây ngẩn cả người.
"Lữ Thiếu Khanh? Sư đệ Kế Ngôn?"
Lời này vừa nói ra, các đệ tử khác của Quy Nguyên Các lại một lần nữa ngây dại, đồng thời có người hô to: "Là hắn, ta gặp qua hắn!"
"Lữ Thiếu Khanh của Thiên Ngự Phong, Lăng Tiêu Phái, sư đệ Kế Ngôn, một tên hèn hạ vô sỉ!"
Dù đã mấy năm trôi qua, phong thái của Lữ Thiếu Khanh vẫn thế.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, cười đến càng thêm vui vẻ, hai hàm răng trắng lộ ra, chiếu lấp lánh: "Đã mấy năm không gặp, uy danh của ta vẫn như trước."
"Rất tốt!"
Sát ý của Hề Hạc tăng vọt nhưng hắn ta không lập tức động thủ, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh dò xét một lát, quát: 'Kế Ngôn đâu? Bảo hắn cút ra đây."
"Ta muốn để hắn biết ai mới là người đứng đầu Tê Châu!"
Sau khi nói xong, hắn ta không chút kiêng ky bộc phát ra khí tức cường đại của bản thân.
"Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới tầng năm!"
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh bình thản, không hề có chút ba động.
Còn Doãn Kỳ lớn tiếng nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh, cẩn thận một chút, hắn là đệ tử thiên tài Quy Nguyên Các che giấu, hắn còn mạnh hơn Trương Tòng Long."
Bạn cần đăng nhập để bình luận