Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 506 - Một kiếm diệt chi



Chương 506: Một kiếm diệt chiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐoan Mộc Thiện nổi giận sử dụng tuyệt chiêu của mình.Cũng là ngọn lửa bùng nổ, vô số ngọn lửa hóa thành Hỏa Nha (quạ lửa) đầy trời, như mặt trời trên cao, bay múa đầy trời, chấn nhân tâm phách.Đây là chiêu thức đắc ý của ta, nhất định có thể khiến ngươi chết.Khuôn mặt Đoan Mộc Thiện vặn vẹo, sát ý tràn ngập, khiến người xem bên cạnh vô cùng kinh hãi.Bị Lữ Thiếu Khanh đánh lén đắc thủ, đây là sự sỉ nhục, sỉ nhục mà cả đời cũng không rửa sạch được. Nếu như nói muốn giết chết tất cả mọi người ở bình đài trên đỉnh núi này là vì để thực hiện dã tâm của mình, như vậy hiện tại lại có nhiều hơn một lý do.Giết người diệt khẩu, không để chuyện sỉ nhục này truyền ra ngoài.Đoan Mộc Thiện tràn đầy tự tin với tuyệt chiêu của mình.Ngay cả nhi tử của ông ta là Đoan Mộc Hiến cũng như thế, Đoan Mộc Hiến hô to: "Phụ thân, giết hắn, để hắn nếm thử tuyệt chiêu của người."Ngay cả mọi người bị ép lui đến biên giới vây xem cũng thấp giọng nghị luận."Đây chính là Hỏa Thần Nha của Đoan Mộc gia, công pháp cấp Địa hàng đầu.""Nghe nói lão tổ Đoan Mộc gia là Nguyên Anh hậu kỳ đã cải thiện, giờ là công pháp cấp Thiên rồi.""Thật là đáng sợ, công pháp cấp Thiên, cho dù là môn phái lớn cũng không có mấy môn nhỉ?""Hắn có thể ngăn cản được sao?""Rất khó ngăn cản. Trước chiêu này, cho dù hắn là Nguyên Anh cũng không thể không tránh mũi nhọn."Mạnh Tiêu khẩn trương, nếu hắn đánh không lại Đoan Mộc Thiện, những người phía dưới như bọn họ đều phải chết.Nhưng Hỏa Thần Nha nàng ta biết, Ngọc Đỉnh Phái và Đoan Mộc gia có quan hệ rất tốt, chuyện nàng ta có thể hiểu được càng nhiều.Hỏa Thần Nha là công pháp cấp Thiên, đã thoát ly khỏi phạm trù cấp Địa, uy lực càng tiến thêm một bước.Hắn có thể chống đỡ được sao?Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Lữ Thiếu Khanh không chút hoang mang.Mặc Quân kiếm lại ra tay.Ly Hỏa Kiếm Quyết thức thứ ba.Ly Hỏa Phần Thiên!Kiếm ý phóng lên cao, kiếm ý cuồng bạo giống như đâm thủng mặt trời trên trời, xé nát, nổ tung.Vô số kiếm ý tràn ngập trong hư không, tiếp theo hóa thành lửa thần đầy trời.Đốt trời diệt địa.Giống như có ngọn lửa màu trắng vô tận đang thiêu đốt, làm hư không vặn vẹo.Hỏa Nha bay đầy trời phát ra tiếng kêu thảm thiết khàn khàn, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, đốt cháy đến hầu như không còn gì."Đây, đây là cái gì?"Đoan Mộc Thiện hoảng sợ, giờ khắc này, ông ta hoàn toàn cảm nhận được sợ hãi.Ông ta xoay người muốn chạy trốn, nhưng mà đã muộn.Đối mặt với ngọn lửa đánh tới trước mặt, ông ta lại bị thôn phệ.Cảm giác đầu tiên của Đoan Mộc Thiện chính là nóng rực vô tận, giống như ngã vào thần lô luyện đan, xung quanh đều là nhiệt độ cao vô tận.Đoan Mộc Thiện biết, đây chẳng qua là ảo giác của ông ta.Ông ta ra sức ngăn cản, nhưng mà ở trước mặt một kiếm này, ông ta phát hiện bất kỳ ngăn cản nào của mình đều là phí công.Linh khí hộ thể, pháp khí, linh phù phòng ngự, thậm chí trận pháp phòng ngự đều ngăn cản không được một kiếm này. Linh khí tiêu tán, pháp khí vỡ nát.Ở trước một kiếm này, Đoan Mộc Thiện cảm giác ông ta giống như một phàm nhân đang đối mặt với núi tuyết sụp đổ, cho dù làm gì cũng đều là phí công.Cuối cùng, Đoan Mộc Thiện chống đỡ không nổi nữa, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, liền biến mất trong ngọn lửa đầy trời.Sau mấy nhịp thở, một tia sáng bay ra.Đây là Nguyên Anh của Đoan Mộc Thiện, Nguyên Anh chồng chất vết thương, khí tức uể oải, trên mặt mang theo vô tận hoảng sợ, muốn thoát khỏi nơi này.Nhưng Lữ Thiếu Khanh sớm chuẩn bị sẵn sàng, hắn đã chờ đợi từ lâu. Tay phải thon dài nhẹ nhàng bắt lấy Nguyên Anh của Đoan Mộc Thiện.Nhìn Lữ Thiếu Khanh giống như người khổng lồ, Đoan Mộc Thiện hoàn toàn sợ hãi.Ông ta cầu xin Lữ Thiếu Khanh tha thứ: "Tha, tha mạng..."Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng, giống như một vị thần, làm sao để ý đến con kiến hôi cầu xin tha thứ?Thần thức như gió lốc thổi qua, Đoan Mộc Thiện kêu thảm một tiếng, hai mắt mất đi hào quang.Nguyên Anh mất đi ý thức hóa thành năng lượng tinh thuần bị hấp thu hết.Hiện tại chỉ xem Kế Ngôn thôi, Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như xuyên qua đại trận nhìn thấy được Kế Ngôn...Đối thủ là Nguyên Anh tầng 5, hơn nữa xuất thân phái lớn, thực lực mạnh hơn Nguyên Anh bình thường.Kế Ngôn và Hồng Mạch kém nhau ba cảnh giới nhỏ.Lữ Thiếu Khanh không cho rằng sư huynh của mình có thể đánh bại Hồng Mạch, có thể đánh ngang tay cũng coi như hắn ta lợi hại, xem ra phải nghĩ biện pháp đi giúp hắn ta.Lữ Thiếu Khanh bên này nhìn lên trời, đại trận tứ phẩm, phòng được người khác chứ không phòng được hắn.Ánh mắt có thể nhìn thấy xa xa, có thể cảm nhận được trận chiến giữa Kế Ngôn và Hồng Mạch.Mà mọi người ở chỗ này cũng không dám thở mạnh một chút nào, cho dù là hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân cũng như thế.Dọc theo đường đi, bọn họ đi theo Lữ Thiếu Khanh, được thấy thủ đoạn của Lữ Thiếu Khanh, cũng biết Lữ Thiếu Khanh giết chết Đạm Đài Trung.Nhưng một kiếm diệt một Nguyên Anh, hai tỷ đệ bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.Vốn tưởng rằng Kế Ngôn một kiếm diệt Từ Cát đã đủ dọa người rồi.Không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh cũng có thể làm được như vậy.Tất cả mọi người không dám tùy tiện phát ra âm thanh, e sợ quấy nhiễu đến Lữ Thiếu Khanh, sau đó bị hắn cho một kiếm.Hiện tại ở trong mắt bọn họ Lữ Thiếu Khanh chính là một vị thần linh, một vị kiếm tiên, ai cũng không dám tùy tiện mạo phạm.Đặc biệt là một vài người của thế lực nhỏ chỉ có một Nguyên Anh, lại càng lặng lẽ che miệng của mình.Đắc tội vị gia này, chờ chết đi."Không, không, không thể nào!"Qua một hồi lâu, cuối cùng cũng có người dám lên tiếng.Không phải ai khác, chính là Đoan Mộc Hiến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận