Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 416 - Sát ý



Chương 416: Sát ýNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThôi Luân nhìn theo hướng Lữ Thiếu Khanh biến mất, ánh mắt hung ác, lạnh nhạt nói ra quyết tâm của lão ta: “Kẻ này, ta tất phải giết.”Nhân lúc Lữ Thiếu Khanh chưa hoàn toàn trưởng thành, bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.Tra Lương Tuấn nghe vậy, tinh thần chấn động, cảm thấy trên mặt cũng không còn đau nữa.“Sư phụ, sao lại nói vậy?”Tra Lương Tuấn vô cùng mong chờ, hắn ta quá muốn Lữ Thiếu Khanh chết rồi.Nhưng muốn giết Lữ Thiếu Khanh cũng không phải dễ dàng như vậy.Thực lực của Lữ Thiếu Khanh là Nguyên Anh kỳ, không dễ dàng bị giết như vậy.Còn nữa, thân phận Lữ Thiếu Khanh cũng khiến người ta có vài phần kiêng kị.Giết hắn sẽ đắc tội với Lăng Tiêu Phái.Sự trả thù của Lăng Tiêu Phái không có mấy người có thể chịu đựng được.Cho dù là Quy Nguyên Các cũng không dám tùy tiện giết một đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Phái trước mặt mọi người.Giống như ban nãy muốn giết Tiêu Y, cũng là xui khiến tán tu Câu Kham đi động thủ.Thôi Luân chắp hai tay sau lưng, đón gió núi, biểu hiện như nước chảy mây trôi, đứng từ bên này nhìn sang còn thấy có vài phần khí chất cao nhân, lão ta chậm rãi nói: “Rất đơn giản, hắn sớm muộn cũng sẽ rời khỏi Lai thành.”“Chờ sau khi hắn rời đi, tìm một nơi không người giết hắn là được.”Cách này là đảm bảo nhất, đến lúc đó dù Lăng Tiêu Phái có nghi ngờ nhưng không có chứng cứ cũng vô ích.Tra Lương Tuấn nghe xong thì vui mừng, nhưng, hắn ta lo lắng: “Sư phụ, hắn là Nguyên Anh, không dễ dàng giết như vậy, hay là truyền tin về môn phái, để môn phái phái thêm trưởng lão tới, thế nào ạ?”Theo Tra Lương Tuấn đây là sách lược vẹn toàn, nếu có thêm một vị Nguyên Anh kỳ, Lữ Thiếu Khanh chắp cánh khó thoát.Thôi Luân không đồng ý với biện pháp của đồ đệ, ngữ khí mang theo sự bất mãn.“Chỉ là một tên nít ranh, không cần kinh động đến các trưởng lão khác.”“Chỉ mình ta đủ để đối phó hắn rồi.”Nguyên Anh có sự kiêu ngạo của riêng mình, mời người hỗ trợ liên thủ đối phó một tên nít ranh, có cần mặt mũi nữa không?Sư phụ có lòng tin như vậy, làm đồ đệ phải nên vui mừng mới đúng.Nhưng Tra Lương Tuấn lại cảm thấy làm vậy không chắc chắn lắm.Gương mặt tuấn lãng của hắn ta mang tia dữ tợn: “Sư phụ, đồ nhi cảm thấy vẫn nên bảo môn phái phái thêm một trưởng lão đến để áp trận, đề phòng vạn nhất.”Tra Lương Tuấn không muốn Lữ Thiếu Khanh có thể trốn được, đã ra tay thì phải diệt sát hắn hoàn toàn, lấy hồn phách đi đốt thiên đăng.Mặc dù trong lòng Thôi Luân có chút không vui nhưng cuối cùng vẫn tiếp thu ý kiến của đồ đệ.“Làm theo lời ngươi nói đi.”Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung đi trên đường phố Lai thành, người xung quanh còn đang bàn luận ầm ĩ về chuyện vừa xảy ra.Họ nhao nhao suy đoán xem ban nãy có chuyện gì xảy ra.Tiêu Y đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt hung tợn mắng tiểu Hồng.Tiểu Hồng bại hoại, không hề có nghĩa khí, giúp Nhị sư huynh lừa ta, quá đáng ghét.Tiểu Hồng đứng trên vai Lữ Thiếu Khanh, chớp chớp mắt vô tôi, giơ hai cánh ra bày tỏ ta không còn cách nào khác, ở dưới mái hiên người ta thì không thể không cúi đầu, tử đạo hữu bất tử bần đạo.Đi theo Lữ Thiếu Khanh đi nửa ngày, Tiêu Y không kìm được mở miệng, thận trọng hỏi: “Nhị sư huynh, bây giờ chúng ta đi đâu?”Lữ Thiếu Khanh cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi lên phía trước: “Tản bộ, đi bộ một chút rèn luyện thân thể.”“Muội nói rất đúng, ta không thể lười nhác như phế nhân được.”Tiêu Y tê cả da đầu, rụt cổ lại.Tiêu Y khóc không ra nước mắt, mình quá xui xẻo.Không phải chỉ thuận thế châm chọc hai câu thôi sao, vậy mà vẫn bị Nhị sư huynh nghe được, quá thảm rồi.Trên thế giới này còn có ai xui xẻo hơn ta sao?Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh không nói thêm gì liền thận trọng hỏi thêm lần nữa: “Nhị sư huynh, ta, ta sai rồi.”“Sai. “ Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn Tiêu Y một chút, quay đầu lại, giọng vẫn không hề thay đổi gì: “Không sai, muội chẳng sai một chút nào.”“Muội nói rất đúng, ta chính là một kẻ lười, là một phế vật.”Xong đời, Nhị sư huynh quả nhiên là đang tức giận, mà lại là rất tức giận.Trong lòng Tiêu Y đã chuẩn bị sẵn, nàng ta híp mắt lại, ngữ khí bi tráng nói: “Nhị sư huynh, huynh nói đi, muốn trừng phạt ta thế nào, ta nhận.”Dù sao trước sau gì cũng sẽ tới, chi bằng dứt khoát một chút, không chừng còn có thể giúp Nhị sư huynh vui vẻ một chút.Lữ Thiếu Khanh dừng lại, xoay người lại, nhìn chằm chằm Tiêu Y, ánh mắt bình tĩnh khiến toàn thân Tiêu Y phát lạnh, rất muốn xoay người chạy.Qua một hồi lâu, Lữ Thiếu Khanh mới hỏi: “Thật chứ?”“Thật.”Tiêu Y nghiêm túc gật đầu, không thèm đếm xỉa: “Dù là Nhị sư huynh muốn ta đi giết người, ta cũng đi.”“Tốt, nếu đây là yêu cầu của bản thân muội thì ta chỉ đành miễn cưỡng thỏa mãn muội thôi.”Ban đêm!Tiêu Y ghé vào đình nghỉ mát, phủ một chồng giấy trắng lên bàn đá trước mặt.Lữ Thiếu Khanh nằm trên nóc nhà đối diện, so với ngủ trên dường, Lữ Thiếu Khanh thích nằm ở ngoài hơn, thoải mái dễ chịu.Tiêu Y nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên nóc nhà đọc Thiên Cơ Bài, trên mặt lộ dáng vẻ tội nghiệp.Nhưng nàng ta không dám nói lung tung.Chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo ý Lữ Thiếu Khanh, viết tâm đắc trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Hai vạn chữ, đến năm ngàn chữ có nội dung ca ngợi Lữ Thiếu Khanh.Khó á.Trong lòng Tiêu Y kêu thảm.Trận chiến hôm nay nàng ta có thể viết hai vạn chữ tâm đắc nhưng để ca ngợi Nhị sư huynh thì rất khó viết được năm ngàn chữ.Trước đó khi viết ba ngàn chữ còn ít hơn mấy ngàn.Nhưng đây là trừng phạt Nhị sư huynh dành cho nàng ta, nàng ta không thể không nhận, thậm chí ngay cả cò kè mặc cả cũng không dám.Không còn cách nào khác, ai biểu miệng nàng hư hỏng.Tiêu Y bên này nhíu mày viết từng chữ miệng, Lữ Thiếu Khanh ngoài miệng mỉm cười.Ừm, đây là vì muốn tốt cho sư muội thôi, ta cũng khó xử lắm.Con người ta tốt quá, không còn cách nào khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận