Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 352 - Phát tài



Chương 352: Phát tàiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐầu tiên là linh thạch, hơn bảy vạn gần tám vạn linh thạch.Đan dược, vật liệu cái gì cũng có, mà đa số là tam phẩm.Ba kiện pháp phí, hai kiện phòng ngự một kiện tấn công, còn có một cái linh giáp tam phẩm.“Ha ha.”Lữ Thiếu Khanh nhịn không được mà cười lên ha hả không chút khách khí lấy hết những thứ này vào trong nhẫn trữ vật của mình.Cuối cùng, một tấm lệnh bài lớn chừng bàn tay xuất hiện.Cảnh Dương run rẩy bò dậy một lần nữa nhìn thấy được thì vội vàng nói: “Ngươi, ngươi đừng đụng vào thứ này. Nếu ngươi dám đụng, nhất định sẽ phải chết.”“Không phải chỉ là lệnh bài nhập học miễn thi của học viện Trung Châu thôi sao? Có gì đặc biệt chứ?”Lữ Thiếu Khanh xem thường. Vật thế này ta có tới sáu cái, ta có khoe không?Bốn chữ “Học viện Trung Châu” khiến cho Cảnh Dương khiếp sợ, cũng khiến cho hai mắt Tiêu Y sáng rực lên.“Cái gì? Cái gì?”Tiêu Y cực kỳ cấp bách, túm lấy áo Lữ Thiếu Khanh vội hỏi: “Nhị sư huynh, là cái gì? Là cái gì thế ạ?”“Học viện Trung Châu, nghe có vẻ rất trâu bò đó.”Cảnh Dương khiếp sợ xong thì kịp thời phản ứng: “Ngươi… có người đi tìm ngươi rồi sao?”“Là ai?”Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Là ai ngươi không cần biết. Đồ này ta thu.”Đến lúc đó tin tức từ học viện Trung Châu truyền ra, hắn có thể tưởng tượng được lệnh bài nhập học miễn thi sẽ được truy phủng cỡ nào.Đến khi ấy cầm đi đấu giá, không phải linh thạch sẽ ào ào chảy vào túi sao?Thật đắc ý!“Ngươi.”Cảnh Dương bị Lữ Thiếu Khanh chọc giận, không biết nên nói gì.“Ngươi cái gì mà ngươi.”Lữ Thiếu Khanh rất vui vẻ, trừng mắt với gã ta một cái: “Ngươi đợi một bên cho ta, còn lắm mồm nữa có tin ta lại xử lý ngươi không?”Sau đó, hắn quay sang cốc đầu Tiêu Y một cái. “Đừng có kéo.”Tiêu Y ôm đầu, mặc dù rất đau nhưng cũng không ngăn được ngọn lửa tò mò trong lòng nàng.“Nhị sư huynh, huynh nói cho ta nghe một chút đi.”Lữ Thiếu Khanh kéo nàng sang một bên: “Tránh sang một bên, chờ ta rảnh rỗi sẽ nói.”Ở đây ta còn hai cái giới chỉ chưa xem đâu, làm sao có thời gian ở đây nói nhảm với muội chứ.Tiêu Y thấy thế, bĩu môi lui sang một bên, nhìn Nhị sư huynh tham tiền lại mở cái giới chỉ tiếp theo ra rồi cười như heo kêu.Vừa nhìn đã biết lại có không ít đồ tốt.Nàng thở phì phì nói: “Thật sự ghê tởm!”Nàng bỗng nhiên chú ý tới Cảnh Dương, nhãn châu xoay một vòng rồi chạy đi tìm gã ta.“Này này, có thể cho ta biết học viện Trung Châu là gì không? Còn cả cái lệnh bài mà Nhị sư huynh cầm kia là thứ gì?”Thấy Tiêu Y chạy tới hỏi mình, Cảnh Dương ngơ ngác.Nhìn Tiêu Y nửa ngày vẫn chưa tỉnh hồn lại.Mẹ ơi!Nha đầu này không có đầu óc hay là làm sao thế?Cảnh Dương không nhịn được mà lườm: “Ngươi hỏi ta sao?”“Ngươi không nghĩ thử một chút xem quan hệ lúc này của chúng ta thế nào?”Tiêu Y gật đầu, sắc mặt vẫn tràn đầy tò mò, hai mắt lấp la lấp lánh: “Biết chứ, nhưng dù sao ngươi cũng không đánh lại được sư huynh, chẳng bằng thỏa mãn lòng hiếu kỳ cho ta còn hơn.”“Rồi ta sẽ thỉnh cầu Nhị sư huynh cho ngươi, để Nhị sư huynh thả ngươi đi.”“Bằng không ấy à” Tiêu Y đe dọa: “Nhị sư huynh ta thích nhổ cỏ tận gốc, sẽ đập ngươi một phát chết tươi.”Tiêu Y khiến cho Cảnh Dương cảm thấy sợ hãi, trong tình huống hiện tại, muốn nói gã ta không sợ thì là giả.Lữ Thiếu Khanh không để ý tới thân phận của gã ta, cái gì mà đến từ đại gia tộc ở Trung Châu chứ? Trong mắt Lữ Thiêu Khanh chẳng là cái đinh gì.Lữ Thiếu Khanh không cung kính khách khí với gã ta như những người khác, nên đánh sẽ đánh, nên cướp sẽ cướp.Bây giờ nhìn lại, hắn muốn làm thịt mình không phải không được.Trong lòng đấu tranh một phen, cuối cùng Cảnh Dương vẫn chọn cúi đầu.Hảo hán không ngại ăn thiệt trước mắt, lùi một bước trời cao biển rộng, nhẫn nhất thời sóng lặng gió êm, giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt.Lúc này, mấy câu danh ngôn triết lý kia không ngừng chạy kéo quân trong đầu gã ta.Cảnh Dương ngoan ngoãn kể một vài chuyện về học viện Trung Châu cho Tiêu Y.Tiêu Y nghe xong, lấp lánh ước mơ, có vẻ rất hăng hái.Nàng hỏi Cảnh Dương: “Ta có thể vào không?”Cảnh Dương vừa ghét bỏ vừa khinh bỉ. Loại đồ ăn như ngươi có thể vào sao?Nói đùa!Phản ứng bên ngoài đương nhiên là trợn mắt nói láo: “Đương nhiên rồi, thiên phú của Tiêu cô nương như vậy mà không vào được còn ai có thể đi vào?”Tiêu Y nghe nịnh cười rất vui: “Ha ha, coi như ngươi tinh mắt. Tốt rồi, lát nữa ta sẽ bảo kê cho ngươi.”“Yên tâm đi.”Chờ đó. Cảnh Dương giận dữ. Ngươi tới Trung Châu đi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận.Tuyên Vân Tâm cũng nghe, nhịn không được mà hỏi: “Khi nào có thể tới học viện Trung Châu?”Lúc này Tuyên Vân Tâm đang nghĩ rất nhiều.Có lẽ, với nàng ta đây là một cơ hội.“Không biết. Nhưng chắc là cũng sắp.”Mà bên này Lữ Thiếu Khanh cầm nhẫn trữ vật thuộc về Cận Hầu kia lên.Mép nhẫn trữ vật của Cận Hầu lóe lên ánh sáng màu vàng tối, trên đó sáng lên nhàn nhạt, thi thoảng có từng tia từng tia sáng lưu động.Hai mắt Lữ Thiếu Khanh sáng rực. Vừa nhìn đã biết thứ này không phải đồ bình thường.“Sắp phát tài sao?”Lữ Thiếu Khanh kích động.Ngay khi Lữ Thiếu Khanh chuẩn bị mở nhẫn trữ vật ra, giọng nói lạnh lùng của Cận Hầu vang lên.“Tốt nhất ngươi trả chiếc nhẫn cho ta.”Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn lên theo tiếng hô.Thấy Cận Hầu đã tỉnh, hắn khen: “A, không tệ lắm, không ngờ lại tỉnh nhanh thế à?”Có thể tỉnh lại nhanh như thế, chứng tỏ thực lực của Cận Hầu không phải bốc phét.Nhưng dù gã đã tỉnh cũng không sáng sủa khá khẩm lắm.Thi thoảng ánh mắt lại hiện lên một tia đau đớn, rõ ràng gã không ổn tí nào.Hiện tại gã muốn động một đầu ngón tay cũng khó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận