Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 881 - Lữ Thiếu Khanh không bình thường



Chương 881: Lữ Thiếu Khanh không bình thườngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh thản nhiên nói: "Không cần khách khí, một cuộc giao dịch mà thôi."Lữ Thiếu Khanh lười giả bộ, giả bộ ở trước mặt Phù Doãn ngược lại có khả năng chọc giận ông ta, chẳng bằng trực tiếp nói thẳng: "Năm mươi vạn viên linh thạch, có thể cho ta không?"Phù Doãn không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại trực tiếp như vậy, ông ta hơi sửng sốt một chút.Đàm Linh đi theo đã vô lực châm chọc, tên hỗn đản này thật sự không sợ chết sao.Trước mặt Phù Doãn mà còn đòi linh thạch. Ngươi không sợ bị người đánh chết sao?Hơn nữa việc Thời Liêu có thể đột phá, ngươi xác định là có quan hệ với ngươi sao?Phù Doãn sửng sốt trong chốc lát, cười ha ha nói: "Yên tâm, chuyện đã đồng ý với ngươi thì sẽ không để ngươi thiệt thòi đâu. Nhưng mà, ngươi đã nói là sẽ giúp hai đồ đệ ta đều đột phá mới được. Đại đồ đệ của ta còn chưa có đột phá, ngươi nói xem khi nào nàng ta sẽ đột phá?"Thời Cơ nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong mắt lộ ra vài phần chờ mong.Đệ đệ đột phá, trong lòng nàng ta nhẹ nhàng thở ra.Kế tiếp nàng ta cũng hy vọng mình có thể đột phá.Thân là tỷ tỷ, cũng không thể tụt sau đệ đệ quá nhiều.Lữ Thiếu Khanh chỉ nói: "Đệ đệ đột phá, làm tỷ tỷ không cần lo lắng, trở về tĩnh tâm lại, hẳn là rất nhanh sẽ có thể đột phá."Ánh sáng trong mắt Phù Doãn lại lóe lên, ông ta luôn miệng nói: "Tốt, tốt, quả nhiên không nhìn lầm, tiểu tử này quả nhiên có vài phần bản lĩnh."Lữ Thiếu Khanh khiêm tốn nói: "Bình thường thôi, loại chuyện này người bình thường đều có thể nhìn ra được."Đây là dáng vẻ khiêm tốn nên có sao?Đàm Linh muốn đánh người.Ý ngươi là ta không còn là người bình thường nữa sao?Ngay cả Phù Doãn trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.Ông ta biết vấn đề của hai đệ tử mình.Thời Liêu bởi vì nóng lòng, nhưng mà ở phương diện tu luyện này càng nóng lòng lại càng khó đột phá, bởi vì cái gọi là dục tốc tắc bất đạt.Thời Cơ thì sao, nàng ta cũng bởi vì lo lắng cho Thời Liêu mà không thể đột phá.Nói cách khác, tâm cảnh hai tỷ đệ đều không được, vội vàng xao động. Trạng thái tâm cảnh như vậy, làm sao có thể đột phá đây?Nhưng ông ta lại không có cách nào tốt, chỉ có thể đuổi hai người ra ngoài, để cho bọn họ đi ra giải sầu, hy vọng có thể giúp cho tâm cảnh của bọn họ khôi phục bình thường.Không ngờ lại đụng phải Lữ Thiếu Khanh ở chỗ này, chuyện ông ta phiền não, lại nhờ Lữ Thiếu Khanh thoải mái giải quyết.Phù Doãn có vài phần tò mò: "Tiểu tử kia, làm sao ngươi có thể chắc chắn là bắt Thời Liêu đi trồng cây nhất định có thể làm cho hắn ta bình tĩnh trở lại?"Ba người Đàm Linh, Thời Cơ, Thời Liêu đều vểnh tai, bọn họ cũng rất tò mò.Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: "Không có cách nào xác định, chỉ là muốn thử một lần. Dù sao lúc ấy ta cũng cần người hỗ trợ làm việc."Thời Liêu nhịn không được mở miệng hỏi: "Nếu ta không có cách nào đột phá thì sao?""Nếu không có cách nào đột phá, vậy thì chính là không có cách nào rồi." Lữ Thiếu Khanh khoanh hai tay, tỏ vẻ nếu là như vậy, hắn cũng bất lực: "Ta cũng không thể kiếm được năm mươi vạn linh thạch."Sắc mặt Đàm Linh cổ quái, cực kỳ, nghiêm trọng, hung hăng hoài nghi việc bắt Thời Liêu giúp hắn trồng cây mới là ý đồ chân chính của Lữ Thiếu Khanh.Phù Doãn lại ha ha cười: "Thú vị. Bất kể thế nào, tìm được tiểu gia hỏa ngươi mới giúp cho tiểu đồ đột phá. Ngươi nói đi, ta có thể làm chút gì đó để báo đáp ngươi."Mặt Lữ Thiếu Khanh không chút thay đổi nói: "Không cần, không phải ta đã nói rồi sao? Một trận giao dịch mà thôi, năm mươi vạn viên linh thạch là đủ rồi.”Dừng một chút, nhìn Thời Cơ, lại nói: "Nếu như nàng ta không thể đột phá, đến lúc đó cho ta hai mươi lăm vạn viên linh thạch, không thành vấn đề chứ?"Lời Lữ Thiếu Khanh nói khiến Phù Doãn kinh ngạc, có chút không thể tin được; "Thật sự không cần sao?"Ông ta là trưởng lão Thánh Địa, có quyền lực rất lớn ở Thánh Địa, có thể làm được rất nhiều chuyện.Một câu nói liền có thể làm cho một người thăng chức rất nhanh, một gia tộc thịnh vượng phồn thịnh.Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại từ chối, tâm tính không tệ.Ánh mắt Phù Doãn nhìn Lữ Thiếu Khanh càng thưởng thức.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, ra lệnh đuổi khách: "Không cần, nếu mấy vị không có việc gì, mời về đi, ta bề bộn nhiều việc."Phù Doãn làm lão hồ ly hiểu ý Lữ Thiếu Khanh, không so đo, ngược lại cười ha ha: "Tốt lắm, có gì cần, đến lúc đó cứ tìm ta."Sau đó liền mang hai đồ đệ trở về, Thời Liêu muốn tiếp tục củng cố cảnh giới, Thời Cơ thì chuẩn bị trùng kích Nguyên Anh kỳ, không thích hợp tiếp tục ở lại bên ngoài.Đợi đến khi Phù Doãn rời đi, Đàm Linh mới hồ nghi đánh giá Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn Đàm Linh: "Nhìn cái gì? Chưa từng thấy trai đẹp sao?"Đàm Linh không tức giận, ngược lại tò mò: "Không phải chứ, dựa theo tính cách của ngươi, Phù trưởng lão muốn cảm tạ ngươi, vậy mà ngươi lại từ chối?"Trong mắt Đàm Linh, Phù Doãn vừa rồi chính là cừu non chủ động đưa tới cửa, với tính cách của Lữ Thiếu Khanh, sư tử không mở to miệng cũng coi như cho Phù Doãn mặt mũi.Không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại từ chối Phù Doãn, không có ý định nhổ một cọng tóc gáy trên người Phù Doãn.Biểu hiện giống như một vị quân tử, nói cái gì thì là cái đó, không chiếm nhiều một chút tiện nghi nào.Lữ Thiếu Khanh như vậy, có vẻ không bình thường một chút nào.Đàm Linh nói xong, lại thấy trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ đau khổ, quát nàng ta: "Mẹ nó, đừng nói chuyện này được không?"Lữ Thiếu Khanh ôm ngực, đau lòng không thôi, giống như mất đi một trăm triệu linh thạch.Lữ Thiếu Khanh cũng muốn mở miệng đòi Phù Doãn, bảo Phù Doãn cho hắn mấy linh thạch nhỏ.Loại tồn tại như Phù Doãn này, cái khác không nhiều lắm nhưng linh thạch chắc chắn có.Vấn đề là hắn không dám, cũng không muốn.Hắn vô cùng kiêng kỵ Phù Doãn, một trăm phần trăm không muốn dính líu gì đến Phù Doãn.Cho nên chỉ có thể nhịn đau từ chối.Chuyện này, mỗi khi nhớ lại, đều sẽ đau lòng.Buổi tối ngủ cũng không ngủ được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận