Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 329 - Lôi kiếp xuất hiện



Chương 329: Lôi kiếp xuất hiệnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau khi thử vài lần, Lữ Thiếu Khanh phát hiện hắn không thể khống chế được những linh lực này.Mà linh khí bên ngoài còn đang không ngừng bị hấp thu, rất nhanh đã lấp đầy đan điền.Không chỉ như thế, còn dạy hư cả linh lực ngoan ngoãn trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh, cùng nhau trở thành những đứa nhỏ hư hỏng, xông khắp trái phải ở trong đan điền, muốn phá hỏng đan điền của hắn.Lữ Thiếu Khanh thấy mình không thể khống chế những linh lực này, dứt khoát mặc kệ, hắn khống chế nội đan, để nội đan hấp thu tất cả những linh lực không nghe lời này vào.Đến đều đã đến, vậy thì ở lại đi.Tuy rằng những linh lực này không thể khống chế nhưng hắn cũng không có khả năng từ bỏ rồi đi dùng linh thạch lấp lánh để tẩy rửa.Dù sao có vẫn thể hút, cũng mặc kệ cái khác.Khi nội đan vận chuyển, Lữ Thiếu Khanh hấp thu linh khí càng thêm lợi hại.Trong phạm vi ngàn dặm, vạn dặm, tất cả linh khí đều hướng về phía hắn, bị hắn hấp thu toàn bộ.Hắn giống như một cái vòng xoáy gió lốc, không ngừng hấp thu, thôn phệ linh khí xung quanh.Dù cho những linh khí này cuồng bạo, hắn cũng hút không từ.Thiều Thừa ở một bên tức giận giậm chân, mắng to Lữ thiếu khanh không hiểu chuyện.Nhưng mà tức thì tức, sau khi tức xong, càng nhiều là lo lắng."Tiểu tử hỗn trướng, đây là đột phá, vậy mà lại có thể đùa giỡn như thế."Sắc mặt Thiều Thừa tràn ngập lo lắng: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết có thể chịu được lôi kiếp không?"Sau khi nói xong, ánh mắt Thiều Thừa dừng ở trên trời, tiếp theo ông rất nhanh phản ứng lại.Ông khẩn trương hỏi Ngu Sưởng: "Chưởng môn, nơi này là động thiên phúc địa, lôi kiếp có thể tới không?"Vấn đề này làm khó Ngu Sưởng.Ông há miệng, nhất thời không biết trả lời như thế nào.Ông cũng nhìn lên trời.Bầu trời nơi này u ám âm trầm, nơi này đã tự thành một giới, là một tiểu thế giới độc lập.Có thể có lôi kiếp đến hay không, ông thật đúng là không biết.Ông lắc đầu, cuối cùng cười khổ nói: "Ta cũng không biết."Tiêu Sấm đau khổ trầm tư, cuối cùng cũng nói: "Hình như cũng không có ghi chép là có người độ kiếp trong thế giới bồng lai."Sắc mặt Thiều Thừa càng thêm khó coi.Nếu không có tẩy lễ của lôi kiếp, đột phá không tính là thành công, cho dù kết anh thành công, cũng chỉ có thể xem như một bán thành phẩm.Thiều Thừa càng thêm lo lắng: "Tên hỗn trướng này, thật sự không khiến người ta bớt lo."Kế Ngôn đã chạy đến một thân cây ngồi xếp bằng, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Sư phụ, người đừng quan tâm đệ ấy, quan tâm chính người đi."Muốn nói người bây giờ còn tin tưởng Lữ Thiếu Khanh mười phần, cũng chỉ còn mỗi Kế Ngôn.Kế Ngôn tin tưởng Lữ Thiếu Khanh sẽ không làm việc hồ đồ, lại càng không làm cho người ta thất vọng.Thậm chí, Kế Ngôn trực tiếp nhắm mắt lại, ở bên cạnh tu luyện.Hắn ta vậy mà cũng đang thử hấp thu linh khí nơi này.Lữ Thiếu Khanh có thể, hắn ta tự nhiên cũng không muốn bị rớt lại phía sau.Theo thời gian trôi qua, linh khí xung quanh không ngừng bị hít vào, tốc độ xoay tròn của nội đan dần dần chậm lại.Mà lúc này, trên trời bắt đầu có mây đen dày đặc, mây đen đen kịt làm cho đám người Thiều Thừa lui về phía sau thật xa.Mây đen làm cho người ta có cảm giác áp bách cường đại, Thiều Thừa thấy một màn như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra nơi này cũng có thể sinh ra lôi kiếp.Thiều Thừa càng nhìn lại càng cảm thấy mây đen này vô cùng đáng yêu.Chỉ cần bình yên vượt qua lôi kiếp, Lữ Thiếu Khanh có thể nói là thành công thăng cấp, trở thành đại năng Nguyên Anh.Mây đen trên trời đè đỉnh, tiếng sấm nặng nề vang lên từng trận một.Ở sâu trong tầng mây, vô số sấm chớp xẹt qua, chiếu sáng bầu trời tối tăm."Phù"Lữ Thiếu Khanh mở mắt, thở dài một hơi.Hắn nhìn linh thạch trong suốt xung quanh, mặt mày hớn hở, lớn tiếng hỏi: "Sư phụ, đây là cho con sao?"Phát, phát tài rồi, nhiều linh thạch như vậy, cũng đủ cho tiểu đệ ma quỷ ăn bể bụng rồi chứ?Chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi.Cái này không khác gì việc mèo con rơi vào nhà máy chế biến cá muối cả, thực hạnh phúc.Thiều Thừa ở xa xa mắng to: "Hỗn trướng, ít hồ nháo lại cho ta."Sau khi mắng một câu, giọng điệu chậm lại: "Ngươi đang đột phá, muốn dùng thì nhanh dùng, không nên keo kiệt."Lữ Thiếu Khanh mừng rỡ nheo mắt lại.Tất cả đều là của ta sao?Lữ Thiếu Khanh cao hứng gọi Ngu Sưởng: "Chưởng môn, ta sai rồi, người vẫn luôn không keo kiệt."Thanh âm nhàn nhạt của Kế Ngôn truyền đến: "Đây xem như môn phái cho đệ mượn, đến lúc đó phải trả."Mẹ kiếp!Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh lập tức đen lại.Hắn mắng to Kế Ngôn: "Huynh không nói lời nào không ai bảo huynh câm điếc đâu."Sau khi nói xong, cực kỳ bi thương phóng lên trời: "Ông trời ơi, tại sao phải đối xử với ta như vậy chứ? Đến đi, đánh ta đi, nhớ dùng sức nhẹ một chút."Khi Lữ Thiếu Khanh bay lên trời.Mây đen trên đỉnh đầu bắt đầu quay cuồng, sắc trời hôn tối xuống, trong tầng mây truyền đến từng đợt tiếng sấm nặng nề.Ầm ầm!Tiếng sấm nặng nề vang lên.Một tia sét màu trắng thật lớn từ trên trời giáng xuống.Lữ Thiếu Khanh không né tránh, cũng không tế ra vũ khí hay pháp khí của mình.Định dựa vào thân thể chống đỡ.Đây là tia thứ nhất, uy lực cũng là yếu nhất, trước thử một chút xem uy lực như thế nào.Thấy Lữ Thiếu Khanh khinh thường như thế, cái gì cũng không lấy ra.Thiều Thừa rất lo lắng, mắng: "Muốn làm gì?""Dưới tình huống như vậy, còn muốn khinh thường sao?"Lôi kiếp cũng không phải nói đùa, hơi không cẩn thận sẽ tan thành mây khói, hồn phi phách tán tại chỗ.Nhưng mà sau khi tia sét rơi vào trên người Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh cũng không có bất cứ chuyện gì.Thiều Thừa kỳ quái, thoạt nhìn hình như không đủ mạnh.Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh cũng kỳ quái, hình như rất yếu ớt.Đây là điển hình của tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ.Lực bổ vào người còn không mạnh bằng sư phụ đánh hắn.Có chuyện gì vậy?Sẽ không phải là ở chỗ này chỉ có giả thiên kiếp tới chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận