Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1153: Làm người phải trưởng thành, chững chạc

Chương 1153: Làm người phải trưởng thành, chững chạcChương 1153: Làm người phải trưởng thành, chững chạc
Ra ngoài một chuyến, chẳng kiếm được cái gì, đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói chính là một vụ mua bán lỗ vốn.
Hơn nữa còn bị người của tổ chức Thí Thần quấn lấy, đúng là lỗ thấy bà cố nội luôn.
Tuy ngoài miệng mắng mỏ chê bôi, nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn làm người tốt đến cùng.
Hắn vươn tay đặt lên người hai con Hồn Thạch Giáp Thú, linh lực trong cơ thể chuyển động, sương mù đen trong người hai con Hồn Thạch Giáp Thú được hắn hấp thu một cách nhẹ nhàng.
Sương mù đen cấp bậc như này có lẽ sẽ gây ảnh hưởng đến người bình thường, nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, sương mù đen chẳng là gì khi so với tia chớp đen.
Sương mù màu đen tiến vào trong người hắn, đến cả "chủ nhà" cũng lười liếc mắt, tia chớp đen trong cơ thể diệt sạch đám sương mù đen trong nháy mắt, chẳng tạo thành bất kỳ tổn thương nào đối với hắn.
Lữ Thiếu Khanh thở dài, khung cảnh này đúng là hết cứu.
Sương mù màu đen trong cơ thể bị hấp thu, hai con Hồn Thạch Giáp Thú trưởng thành rất nhanh đã khôi phục năng lực hoạt động.
Bọn chúng đứng dậy, phát ra tiếng kêu vui sướng, thanh âm vang vọng chung quanh, giống như tiếng sấm vang.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cũng âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng Hồn Thạch Giáp Thú đột nhiên nổi điên. Bọn họ sẽ không nương tay, nhất là Lữ Thiếu Khanh, nếu Hồn Thạch Giáp Thú dám phát điên, Lữ Thiếu Khanh cũng dám giết chúng.
Có thể cứu bọn chúng thì cũng có thể giết bọn chúng.
Có điều hai con Hồn Thạch Giáp Thú cũng sở hữu linh trí giống con của chúng vậy, biết nhóm Lữ Thiếu Khanh đã cứu sống mình.
Hai con Hồn Thạch Giáp Thú gầm nhẹ với hội Lữ Thiếu Khanh, bày tỏ lòng cảm kích với họ.
Lữ Thiếu Khanh ngoáy tai, nói: "Được rồi, đi thôi."
Lữ Thiếu Khanh cũng lười nói nhảm, cũng không định đòi hỏi gì ở hai con Hồn Thạch Giáp Thú.
Vừa nhìn bọn chúng là biết nghèo kiết xác. "Haiz, làm việc tốt, hi vọng thiên đạo nhìn thấy, sau này lúc độ kiếp thì nhẹ nhàng một chút."
Không được lợi gì, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Sau khi giải quyết xong việc của Hồn Thạch Giáp Thú, ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh chuyển lên đám người của tổ chức Thí Thần, chân mày hắn nhăn lại thật sâu.
Kế Ngôn cũng chú ý đến Lữ Thiếu Khanh đang cau mày, biết Lữ Thiếu Khanh đang lo lắng điều gì, hắn ta bình tĩnh hỏi: "Đệ định làm gì?"
"Còn làm gì được nữa? Kệ thôi." Bây giờ Lữ Thiếu Khanh cũng không còn cách nào tốt.
Vốn định cho Nguyên Anh của bộ tộc Gia Đức giữ chân Tương Tư Tiên và Dận Khuyết, để bọn họ đánh nhau hôn thiên ám địa, đánh tới mười ngày mười đêm.
Chỉ cần Tương Tư Tiên với Dận Khuyết bị cầm chân, Lữ Thiếu Khanh làm xong việc ở đây là có thể chuồn ngay lập tức, một lần nữa bỏ lại đám Tương Tư Tiên.
Kết quả, nhóm Tương Tư Tiên không đánh lại Nguyên Anh bộ tộc Gia Đức, còn suýt nữa bị người ta giải quyết.
Kế hoạch của Lữ Thiếu Khanh cũng coi như bỏ.
"Bị bọn họ bám theo phiền chết đi được, lẽ nào bắt buộc phải đi à?" Lữ Thiếu Khanh rất bất mãn, đi gặp một Hóa Thần không biết mặt, dưới cái nhìn của hắn thì không khác nào đi chịu chết.
Lữ Thiếu Khanh không thể không lo lắng cho con đường phía trước của ba huynh muội nhà mình. Ngược lại thì Kế Ngôn tương đối lạc quan, hắn ta nhìn nhóm người Tương Tư Tiên ở phía xa đang bận rộn thuyết phục bộ tộc Gia Đức, nói bằng giọng hờ hững: "Chẳng phải Dận Khuyết đã nói rồi sao? Đại trưởng lão của bọn họ thiện bói toán, đệ có thể trốn được chắc?"
"Thay vì kiếm việc cho mình, thà cứ thẳng thắn đến gặp luôn đại trưởng lão mà bọn họ nhắc tới."
Kế Ngôn tỏ ra rất dửng dưng, nếu đã không trốn được, vậy thì trực tiếp đối diện, mặc kệ hắn là người hay quỷ.
Đây chính là tính cách của Kế Ngôn, lười vòng vo.
Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn hắn, võ ngực, hận rèn sắt không thành thép: "Ta nói này đại sư huynh, ngươi không thể suy nghĩ một chút cho sư đệ sư muội à?” "Nhỡ đâu đối phương không có ý tốt thì sao? Chúng ta chính là đám thỏ trắng dâng đến tận cười, còn không đủ cho người ta nhét kế răng."
"Không có ý tốt, đánh nhau là xong." Kế Ngôn vẫn tỏ vẻ chẳng sao cả.
Đối với hắn ta mà nói, nếu là kẻ địch, vậy thì một kiếm chém xuống.
Một kiếm không đủ, vậy thì hai kiếm.
"Ngươi cút, cút ngay!" Lữ Thiếu Khanh càng tức: "Là Hóa Thần đấy đại ca, ngươi là cấp bậc gì mà cũng dám nói chuyện đánh nhau?"
"Người ta dùng một ngón tay cũng đủ nghiền chết ngươi rồi, sư phụ đến thu xác cũng gom không đủ hai lạng thịt để đắp mộ cho ngươi đâu."
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy rất mệt mỏi, đã làm đại sư huynh rồi còn không hiểu chuyện.
Sư phụ, giờ con đã hiểu nỗi vất vả của người rồi.
Haiz, kiếp trước ta nợ ai không biết? Lại dính phải đại sư huynh như thế này, mệt mỏi thật chứ.
Kế Ngôn nhún vai: "Ta nghĩ đến lúc đó thì vẫn phải gặp thôi."
"Ngươi im miệng cho ta, cút sang một bên." Lữ Thiếu Khanh không hề khách sáo: "Ta muốn yên tĩnh."
Đại sư huynh không đáng tin, tiểu sư muội không tin được, giây phút quan trọng vẫn phải dựa vào nhị sư huynh ta đây.
Haizl
Lúc trở về nhất định phải đòi sư phụ bồi thường cho ta đàng hoàng.
Thu nhận đồ đệ xong, chính mình lại phủi mông bỏ đi làm ông chủ ngày ngày chỉ tay năm ngón.
Lữ Thiếu Khanh cực kỳ buồn bã, thương cảm không ngớt, Tiêu Y lạch bạch chạy tới.
Nàng vươn đôi chân ngắn, giống như cún con vẫy đuôi, chạy tới như một cơn gió.
"Đại sư huynh, nhị sư huynh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận